“Rốt cuộc anh có thực lực gì?”
Lúc này Lâm Ngạn Thành mới nhớ tới đi tra xét thực lực của Trần Bình, nhưng phát hiện cho dù anh ta tra xét kiểu gì, cũng không thể biết rõ rốt cuộc Trần Bình có thực lực gì. “Không liên quan tới anh.”
Trần Bình bước một bước vê trước, nhìn như bước nhỏ, nhưng thực tế đã vượt qua nửa sân, đi tới trước mặt Lâm Ngạn Thành. Lâm Ngạn Thành thấy hành động của Trần Bình, trong nháy mắt bị dọa sợ toàn thân phát run. Anh ta không nghĩ tới, vậy mà đối phương có chiêu lợi hại như vậy! “Anh...
Rốt cuộc là anh có cảnh giới gì?”
Trong lòng Lâm Ngạn Thành hơi khẩn trương, theo ý anh ta, cảnh giới của Trân Bình tuyệt đối trên mình, còn cao hơn nhiều! “Anh nói cho tôi biết, làm thế nào mới liên lạc được với anh Đường?”
“Anh Đường này là người như thế nào?”
Trần Bình biết rất rõ, một chiêu vừa rồi đủ dọa Lâm Ngạn Thành run rẩy. Sự thật đúng là như vậy, Lâm Ngạn Thành lập tức đứng ngây ra tại chỗ, không biết trả lời câu hỏi của Trân Bình như thế nào. Anh ta vẫn luôn cho rằng Trần Bình sẽ bị mình giết chết trong vòng một giây. Đến lúc đó anh ta có thể cố ý làm bộ kiêu ngạo, giống như muốn tha mạng chó của Trân Bình, thương hại Trân Bình. “Không có khả năng, anh tuyệt đối không thể lợi hại như vậy, anh chỉ là phế vật mới đúng!" “Những năm gần đây tôi hao hết tâm tư lấy lòng những người đó, cũng chỉ tới cảnh giới khu vực thứ năm, anh dựa vào cái gì có thể dễ dàng vượt qua tôi?”
Lâm Ngạn Thành cảm thấy vô cùng khó tin, anh ta cảm thấy Trần Bình không nên lợi hại hơn mình. Nhìn đối phương không tin tưởng chân tướng, Trần Bình không nhịn được thở dài. Anh không tin, đám người này sẽ cho một tên phế vật vô dụng thuốc tốt. Lâm Ngạn Thành ở nơi này thời gian dài không có việc gì làm, ngay cả đám hộ vệ đều khinh thường anh ta. Một người không có giá trị như thế, cần gì dùng nhiều thuốc để bồi dưỡng? Trong lòng Trần Bình có một suy đoán lớn mật. Tất cả thuốc đều là tàn thứ phẩm, hoặc là thứ báo hỏng, bọn họ cảm thấy quá lãng phí quá đáng tiếc, cho nên mới tiện tay đưa cho Lâm Ngạn Thành. Không nghĩ tới người này vẫn luôn coi như là bảo bối, thậm chí còn lấy ra để khoe khoang.
nghĩa gia tộc và lợi ích cá nhân, rốt cuộc là
nên chọn cái nào.
Mọi chuyện đều là lỗi của Lâm Ngạn
Thành, anh ta có kết quả bi thảm, cũng là gieo
gió gặt bão.
Trần Bình lấy một viên Dịch Dung Đan
trong ngực ra, dịch dung mặt mình thành bộ
dạng của Lâm Ngạn Thành, đi ra ngoài.
Căn phòng này được Lâm Ngạn Thành
khóa lại, cần ba tiếng sau mới có thể tự động
mở khóa.
Trần Bình không hề lo lắng có người đi
vào thấy thi thể Lâm Ngạn Thành, ba tiếng
qua đi, anh đã có thể phá hủy hoàn toàn
phòng nghiên cứu này.
Trần Bình còn nhớ rõ số phòng Lâm Ngạn