Ngay tại lúc mọi người cho rằng Trần Bình phải chết không thể nghỉ ngỡ thì đột nhiên xảy ra biến cố.
Bầu trời u ám bỗng nhiên bị trường kích mỡ ra, một người đàn ông với gương mặt lạnh lùng từ trên trời giáng xuống.
“Lão thất phu, nhận lấy cái chết đi!”
Nghe thấy giọng nói vô cùng lạnh lẽo này, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Tuy bọn họ cũng không nhận ra được người trước mắt là ai, nhưng đối phương đến là để giúp đỡ, rõ ràng bọn họ được cứu rồi.
“Diệp Phàm!" Trần Bình hơi khiếp sợ, anh không nghĩ đến người anh em tốt Diệp Phàm của mình thế mà lại xuất hiện vào lúc này.
Thiên Thương Lan cảm nhận được uy áp của đối phương, trong đáy mắt ông ta lóe lên sự kiêng kị.
được đồ trong tay Trần Bình, sẽ không từ thủ đoạn nào tiêu diệt Trần Bình.
Hiện tại thoạt nhìn Trần Bình đúng là chiếm thế thượng phong, nhưng quan trọng là Thiên Thương Lan còn chưa ra tay.
Thiên Thương Lan nhìn dáng vẻ diễu võ giương oai của Trần Bình trước mặt, ông ta không kìm lòng được mà cười khẩy.
“Mày quả thật lợi hại, chẳng qua đối với tao mà nói thì vẫn còn kém xa”
Trong đáy mắt Thiên Thương Lan lóe lên sự hung ác nham hiểm.
Vốn dĩ ông ta muốn giữ cái mạng chó của Trần Bình lại, không nghĩ đến thằng ranh con này rượu mời không uống, chỉ thích uống rượu phạt, thế mà không hiều chuyện như vậy.
Thiên Thương Lan huy động chiếc búa trong tay, va chạm với trường kiếm của Trần Bình.
Đao quang kiếm ảnh, gió lạnh nổi lên xung quanh.
Trong chớp mắt thân thể của hai người bọn họ bị bao trùm.
Nguyên khí dao động khiến cho người xung quanh liên tiếp lùi về sau.
Mọi người đều chăm chú nhìn về phía Trần Bình, thế nhưng lại có chút không nhìn thấy rõ được tình hình chiến đấu của bọn họ.
Thậm chí vị trí không gian của bọn họ còn có vết nứt, không gian vặn vẹo giống như tất cả đang dừng lại.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
“Lão đại có ổn không?”
Mọi người nóng nảy nhìn về phía đang diễn ra chiến đấu, trong lòng vô cùng luống cuống.
Trong khoảnh khắc đó, bọn họ thậm chí còn không cách nào cảm nhận được sự tồn tại của Trần Bình.
Chẳng qua rất nhanh sau đó, bóng dáng của Trần Bình và Thiên Thương Lan lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mọi người.
Lúc này đây, trạng thái của Trần Bình kém xa lúc trước, anh lùi lại mấy bước, khó khăn lắm mới ồn định lại thân hình.
Hiện tại anh cảm giác mỗi bước lùi lại đều rất nặng nề, hai chân giống như rót trì, cơ bản không cách nào nâng lên.
Tuy Trần Bình chặn được một kích của đối phương, nhưng nguyên khí của ông ta thật sự quá dồi dào, chênh lệch cảnh giới giữa hai người cách nhau nhiều lắm.
Cho dù Trần Bình thông minh hơn người cũng không cách nào chống lại công kích của Thiên Thương Lan.
Sau khi ổn định thân mình, Trần Bình lấy từ trong ngực ra một viên đan dược, trực tiếp nhét vào trong miệng minh.
Tuy nhìn bề ngoài thì anh không có bất kỳ vết thương nào, nhưng đối phương sớm đã dùng nội lực đánh cho lục phủ ngũ tạng của mình có không ít vết rách.
Lão già này thật đúng là quá mạnh.
Nếu không phải vũ khí mà anh sử dụng là thượng phẩm thì ngay cả một kích của đối phương, anh cũng không đỡ được.
Thằng cha này không hồ danh là cao thủ ngụy bỉ ngạn, quả nhiên là danh bất hư truyền.
Chỉ cần mình hơi khinh địch thì hiển nhiên sẽ bị chém chết trong vòng một chiêu.
Trần Bình vô cùng nghiêm túc nhìn qua Thiên Thương Lan, trong ánh mắt anh lóe lên sự cần trọng.
Lúc này đây, Thiên Thương Lan vô cùng bình tính, ông ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt nhìn chằm chằm Trần Bình, trên mặt mang
- ------------------