Mà lần này có hai người nhà họ Chu xếp phía trước, cũng có hai người của phủ thành chủ.
Còn lại là một người qua đường gặp may mắn, Chu Văn Kiệt vốn không quan tâm những việc này, thấy đối phương mở cửa, liền lập tức hét lớn cho người tiến lên quấy rối, trực tiếp đánh | tan toàn bộ tất cả người xếp hàng.
| Những người kia đang đắc ý muốn đi mua nhẫn trữ đồ, trong nháy mắt bị đầy ngã trên đất, trực tiếp biến mất trong đám người.
Những người xếp hàng khác thì hoang mang, không ngờ vậy mà mình bị người ta đuổi đi.
Càng quan trọng hơn là trật tự xếp hàng của họ bị xáo trộn!
| Những người xếp phía sau lập tức vô cùng vui vẻ, bọn họ nhanh chóng chen lên, muốn cướp vị trí của năm người đầu.
Mà những người vốn đang xếp hàng phía
trước kia thì bị đẩy ngã trên đất, bị người ta liên tục đạp cho mấy cước.
Nặc Nhất nhìn thấy cảnh này thì cũng ngây ra.
Bình thường mọi người đều xếp hàng cực kỳ nghiêm túc, cho dù có đố kị với năm người đứng đầu thì cũng tuyệt đối không làm ra chuyện náo loạn thế này.
Nhưng mà hôm nay, tất cả đều có chút không thích hợp.
"Đừng ở đây lôi kéo ồn ào!"
Đám người Thạch Diệu Thần đứng dậy, lập tức giữ gìn trật tự, đám người này cứ như bị điên!
Nhưng mà người mà Chu Văn Kiệt dẫn tới | sao nghe lời Thạch Diệu Thần được, bọn họ
đang muốn phá hư, nên không định khôi phục trật tự.
Thấy bọn họ ngang ngược như vậy, Trần Bình cho một ánh mắt ra hiệu, Nặc Nhất lập tức đóng cửa.
"Hôm nay tạm thời không mở cửa, chờ đến bao giờ các người khôi phục trật tự thì sẽ mở lại kinh doanh!"
Giọng nói của Nặc Nhất từ bên trong truyền tới, nháy mắt làm cho đám người sụp đổ.
Những người không mua được nhẫn trữ đồ | còn tốt, mà mấy người vốn có thể mua được thì
cực kỳ phẫn nộ trong lòng, trực tiếp xông lên bắt đầu đánh người.
Đánh qua đánh lại thì phát hiện, người đến gây rối lại là người nhà họ Chu. - Chuyện nhà họ Chu cho người đến gây rối nhanh chóng một truyền mười, mười truyền trăm.
Lúc này Hám Thừa Phong đang ngồi ở dưới | bóng cây uống trà, trong lòng ông ta chắc mẩm mình có thể có được hai chiếc nhẫn trữ đồ.
Đám tay sai cũng sớm báo cáo cho ông ta, | bọn họ thành công xếp ở vị trí thứ năm, cho nên ít nhất có thể mua được hai chiếc nhẫn trữ đồ.
Hám Thừa Phong đắc ý thường trả, cảm giác | tâm tình của mình trở nên tốt hơn nhiều.
"Đúng là quá vui sướng, không ngờ lúc sống ông đây vẫn có thể cầm được nhẫn trữ đồ!"
Cổ Tiêu Thị ngồi ở một bên, ánh mắt hâm mộ nhìn Hám Thừa Phong, vẫn muốn lên tiếng đòi một chiếc nhẫn trữ đồ.
Nhưng bây giờ chưa phải lúc, nhẫn còn chưa nắm tới tay, Cô Tiêu Thi đương nhiên vẫn còn hơi lo lắng.
| "Bây giờ phải thật lòng chúc mừng thành chủ đại nhân của chúng ta! Không ngờ vật trân quý như vậy là rơi vào trong tay anh, hơn nữa còn tận hai cái!"
| "Các thế lực khác chắc chắn không có cách nào đạt được, dù sao cũng chỉ có người tôn quý như ngài mới có thể một lần lấy được nhiều như vậy!"
"Em thấy, người tối nay chúng ta phải đi xếp hàng, ngày mai nói không chừng sẽ mua được nữa!"
| Cổ Tiêu Thị vô cùng gấp gáp thăm dò đối phương một câu, trên mặt đều mang vẻ mong doi.
Nếu đối phương nguyện ý cho mình nhẫn trữ đồ, như vậy thì quá tốt rồi.
Nghe được lời này, Hám Thừa Phong gật nhẹ đầu.
"Em nói không sai, anh sẽ sắp xếp cho bạn | họ tiếp tục đi xếp hàng, đồ tốt thì ai ngại ít chứ?"
| Hám Thừa Phong cười híp mắt sờ lên tay phải của mình, lần này ông ta đặc biệt tìm vị trí đeo nhẫn trữ đồ.
- ------------------