Bọn họ cũng không nghĩ tới thuốc của mình sẽ thành công như thế.
Vốn dĩ bọn họ chỉ muốn vung một phần những thứ này lên trên tay Trần Bình, chỉ cần dính vào một chút, Trần Bình sẽ bị trúng độc mãn tính.
Thật sự không nghĩ đến Trần Bình lại thò tay vào trong bột phấn của bọn họ, trong nháy mắt hai tay anh đã dính đầy bột phấn.
Những độc dược này hoàn toàn không có chút lãng phí nào cả.
Cảm nhận được sự tuyệt vọng và sụp đổ của Trần Bình, trên mặt bọn họ mang theo vẻ kiêu ngạo.
“Ha ha, tôi biết ngay mà, người giống như anh chắc chắn sẽ không ngông cuồng được bao lâu đâu." “Anh xong đời rồi, độc dược này của Độc Tông chúng tôi không có thuốc giải, một khi dính vào, tiếp theo cũng chỉ có một con đường chết mà thôi!”
Bọn họ vui vẻ nhìn trong mắt Trần Bình lóe lên một vẻ kiêng dè, không thể không nói, thực lực của người này đúng là quá mạnh.
Thật ra tất cả mọi người đã sinh ra ý nghĩ muốn dùng Trần Bình để tiến hành hỗ trợ tu hành.
Dù sao thực lực của Trần Bình cực kì mạnh, tuyệt đối là một hạt giống phụ tá tu hành tốt.
Thế nhưng bây giờ Trần Bình đã trúng độc mạnh, bọn họ cũng không cách nào sử dụng nguyên khí trong thân thể Trần Bình để tiến hành tu hành nữa.
Thứ độc này rất kỳ quái, không chỉ có thể khiến lục phủ ngũ tạng bị thương, mà ngay cả nguyên khí bên trong người anh cũng đều dính kịch độc, đã hoàn toàn là một kẻ tàn phế rồi.
Anh càng sử dụng nguyên khí chống lại chất độc, thân thể của anh sẽ hư thối càng nhanh.
Những người đi đường cũng có chút tiếc hận, bọn họ thi nhau quay đầu đi, không dám tiếp tục nhìn nữa.
Dù sao bọn họ đã tưỡng tượng đến dáng vẻ Trần Bình hư thối thành một đống xương trắng.
Điều này thật sự là quá máu me quá kinh khủng.
Nặc Nhất che miệng lại, trong lòng vô cùng sợ hãi, hai mắt cũng ươn ướt nước mắt, kiên quyết xông lên, muốn kín đáo đưa viên đan dược kia cho Trần Bình.
Trần Bình chỉ hơi tui lại, lạnh nhạt khoát tay với Nặc Nhất.
Ngay lúc mấy người còn lại đang muốn nói gì đó, nhưng lại thấy hai tay trở nên đen sì của Trần Bình khôi phục bình thường trong nháy mắt.
Hai con rồng lửa kia cực kỳ hưng phấn xoay quanh tay Trần Bình, chuyền động vừa đi vừa về, nhìn qua cực kì ngầu.
“Thứ này, ăn hết.”
Trần Bình lấy một cái bình ngọc nhỏ từ trong ngực ra.
Anh ném cho Gia Cát Thanh Phong, để anh ta chia đan dược xuống dưới.
Gia Cát Thanh Phong lấy đan dược ra cần thận ngửi một cái.
Trong nháy mắt đã nhận ra là giải độc đan.
Lần này, ánh mắt anh ta nhìn về phía Trần Bình tràn đầy vẻ sùng bái.
Không nghĩ tới thế mà lão đại nhà mình lại lợi hại như vậy, đan dược gì