Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2406: Chương 2406: Giết tới






Nghe thấy những lời nói của Úy Trì Văn Thanh, Trần Bình vô cùng cảm động, quả nhiên đối phương là một người rất đáng đề kết bạn.

Sau khi mọi người đều tự mình liên lạc xong, Úy Trì Văn Thanh dẫn theo mọi người nhanh chóng đi về phía Thiên Lan Tông.

Thiên Lan Tông luôn ở trong núi sâu, nếu như không phải người tu hành, gần như rất khó phát hiện ra cửa lớn của Thiên Lan Tông ở trong núi sâu.

“Đám chó chết lén lút sắp xếp tông môn ở chỗ này, vừa nhìn là biết không phải mặt hàng tốt lành gì.



Sư Chấn Thiên ngậm một nhành hoa, rất bất mãn nói, trên mặt của anh ta mang theo vẻ bực bội.

Đối với loại tông môn tội ác ngập trời này, trong lòng Sư Chấn Thiên vô cùng xem thường.

“Không cần quan tâm nhiều như thế làm gì, trực tiếp giết tới”

Trần Bình vung tay, dẫn theo mọi người nhanh chóng một đường tiến lên, từng tỉa sấm sét trong lúc người của Thiên Lan Tông không chút phòng bị, không ngừng xuất hiện trên bầu trời.

Các đệ tử của Thiên Lan Tông còn chưa kịp phản ứng là đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đã bị nồ hôn mê bất tỉnh.

Trần Bình cũng không trực tiếp lấy đi tính mạng của đám người này, Thiên Lan Tông không hề giống với loại bàng môn tà đạo ai ai cũng là người xấu, có lẽ những đệ tử này cũng chỉ là những người bình thường ôm giấc mơ của người tu hành mà thôi.

Cho nên Trần Bình cũng không trực tiếp ra tay giết người, mà chính là dùng phương pháp tương đối ôn hòa.

Các trưởng lão của Thiên Lan Tông hơi nghi hoặc nhìn từng tia sét đang không ngừng đánh xuống ở bên ngoài, trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ.

“Đây là tình huống gì thế? Sao bên ngoài lại đột nhiên có nhiều sấm sét như vậy?”

“Người ở cảnh giới này, cho dù xem như tăng cảnh giới đến mức nào, chắc hẳn cũng không làm được đến mức sấm sét xuất hiện chứ nhỉ?”

Tất cả các trường lão đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, mọi người rối rít ra khỏi cửa phòng, ngó tình hình bên ngoài.

“Không xong rồi, tất cả đám đệ tử dưới chân núi đều bị làm cho hôn mê, có kẻ địch tập kích chúng ta”

Lúc này đây, một nhóm đệ tử hoảng hốt chạy đến tìm trường lão, bọn họ nhìn thiên lôi cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.

Ai biết thứ đồ chơi này một giây sau có rơi vào trên đầu mình không chứ? Các trưởng lão mang theo vẻ mặt nghi hoặc, bọn họ thật đúng là không phát hiện ra có dấu vết kẻ địch tập kích nào.

“Bớt ở chỗ này làm loạn đi, nhất định là do các cậu nhìn nhầm, có ai dám tập kích Thiên Lan Tông chúng ta chứ?”

Đại trưởng lão Vân Cơ mang trên mặt nụ cười khinh thường, theo như ông ta thấy thì đám đệ tử kia chỉ nói chuyện giật gân mà thôi.

“Tôi cảnh cáo các cậu không được ở chỗ này hô to gọi nhỏ, có lẽ chỉ là có bảo vật gì đó




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.