“Đứng lại cho tôi, các người là ai?”
Nghe thấy lời đối phương nói, Trần Bình lại nuốt một viên Dịch Dung Đan, gương mặt biến thành mặt Đường Thi Dật. “Cậu thật to gan, vậy mà dám nói chuyện với tôi như thế?”
Trần Bình quái gở mở miệng, ngay sau đó xoay người lại, khinh thường nhìn chăm chằm người nói. Anh biết người kia là ai. Đội trưởng của đội hộ vệ A Cẩu. Thực lực của người này đã đạt tới khu vực thứ bảy sơ kỳ, có thể nói là vô cùng lợi hại. Đối phương mới ba mươi mấy tuổi đã có được cảnh giới như thế, toàn bộ đều dựa vào thuốc. A Cầu vốn chỉ là một người bình thường không phải là người tu hành. Sau này người của Càn Khôn coi trọng anh ta đủ trung thành, bèn cho A Cẩu một số loại thuốc, trực tiếp đưa anh ta trở thành cao thủ khu vực thứ bảy. Những loại thuốc vô dụng này, tất nhiên là vào bụng Lâm Ngạn Thành. “Anh Đường...
Rất xin lỗi, tôi không biết là anh!" A Cẩu nhìn thấy mặt Đường Thí Dật, chỉ trong nháy mắt bị dọa sợ. Anh ta không nghĩ tới anh Đường sẽ xuất hiện ở thông đạo phía sau. “Anh Đường, không phải lúc trước anh nói sẽ không xuất hiện trong khoảng thời gian này sao...”
A Cẩu nhớ mang máng, anh Đường từng nói với anh ta, chỉ khi nào tan làm mới có thể thấy anh ta rời khỏi văn phòng. Nhưng không nghĩ tới hôm nay lại gặp được anh Đường vào thời gian này. “Còn có hai vị này nữa...”
A Cẩu là một người làm tròn bổn phận, anh ta nhất định phải tra rõ thân phận của ba người này mới được. Cho dù đối phương là anh Đường, anh ta cũng phải làm rõ thân phận của hai người khác. Huống chỉ hai người kia còn quay lưng về phía mình, hoàn toàn không có lộ mặt, nhìn vô cùng kỳ lạ. Lúc này, A Cẩu cũng nhận ra được Lâm Quốc Thái. “Ông già này!”
Vẻ mặt anh ta hoảng sợ, nhìn chằm chằm Đường Thi Dật với vẻ khó mà tin. “Anh Đường, ông già này không phải là mục tiêu nhiệm vụ hôm nay anh cho chúng tôi sao?”