Cô ta đi đến đại sảnh, lập tức ngửi được một mùi thuốc rất nồng, mùi thuốc này thấm vào ruột gan, trong nháy mắt đã khiến cho cả thể xác và tỉnh thần của người ta vui vẻ.
“Mùi thơm này?”
Cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến mình có thể ngửi được mùi thuốc thơm như vậy.
Trên đường đi tới đây cô ta đã biết được tình hình đại khái, cho nên đã đi tới thẳng trước mặt Trần Bình, có chút kinh ngạc và khiếp sợ nhìn qua đối phương.
Người trước mặt này mặc trang phục rất kỳ quái, rõ ràng không phải là người của địa phương bọn họ.
Nếu đã như vậy thì thân phận của người này cần lưu ý.
Tuy nói cường long không ép được địa đầu xà, phép vua thua lệ làng, thế nhưng nếu như đối phương là mãnh long quá giang vô cùng cường đại, như vậy nói không chừng Lâm Phi Vũ kia thật sự không đấu lại được đối phương.
Nghĩ đến đây, cô ta trực tiếp xông lên phía trước, rất tôn kính nhìn qua Trần Bình.
“Chào anh, tên tôi là Cổ Tiêu Thi, là người phụ trách Hối Bảo Lâu ở thành Nhật Nguyệt, trước đó có chỗ thất lễ, thật sự rất xin lỗi."
Trên mặt Cổ Tiêu Thi mang theo vẻ lo lắng, suy nghĩ của cô ta rất đơn giản, nếu đã không muốn đắc tội với Lâm Phi Vũ thì cũng không nên trêu chọc Trần Bình.
Nghe thấy đối phương tự mình giới thiệu, Trần Bình khẽ gật đầu, đồng thời cũng không nói gì thêm nữa, anh biết sau khi mình lấy viên đan dược kia ra, nhất định sẽ khiến rất nhiều người chú ÿ.
Chẳng qua đây cũng là hành động bất đắc dĩ mà thôi, nếu như một thời gian dài cứ khiêm tốn ð đây, như vậy anh ở nơi này cũng sẽ không có một xíu địa vị nào, nếu đã mở ra một vùng đất mới, như vậy anh nhất định phải phát triển cho thật tốt mới được.
Thái độ của Trần Bình lạnh lùng như thế cũng nằm trong dự đoán của Cổ Tiêu Thị.
“Cô có ý gì? Cô không nhìn thấy thằng cha này trêu chọc tôi trước à?”
Lâm Phi Vũ cũng có chút đuối lý, chẳng qua anh ta vẫn cưỡng chế biện giải như cũ, đối với việc này anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Đối với Lâm Phi Vũ mà nói, không người nào có được thân phận tôn quý hơn anh ta.
Cho dù anh ta tương đổi đuối lý thì đối phương cũng phải dẫn đầu khuyên giải chính mình.
Cổ Tiêu Thi nghe thấy anh ta nói như thế, vẻ mặt tràn đầy mỉm cười nhìn Lâm Phi Vũ.
“Cậu chủ Lâm, cậu đại nhân đại lượng sẽ không so đo với chút chuyện nhỏ này đúng không?”
Không thể không nói, Cổ Tiêu Thi này nói chuyện đúng là rất dịu dàng, luôn có một loại cảm giác thấm vào ruột gan.
Lại thêm dáng dấp xinh đẹp của cô ta, có rất ít đàn ông sẽ tiếp tục ầm ï ð chỗ Cổ Tiêu Thì.
Nghe thấy Cổ Tiêu Thi thuyết phục, Lâm Phi Vũ hừ lạnh một tiếng, xem như tìm cho bản thân một bậc thang đi xuống.
- ------------------