"Tôi cũng không ngờ tới, đại diện chỉ huy trưởng quân hộ vệ vậy mà lại có lòng dạ độc ác tới vậy, đúng là không coi mạng người ra gì."
| Tể tướng không ngừng phàn nàn về những việc xảy ra mấy ngày này, đơn giản là không nhìn được.
Những nạn dân này vô cùng đáng thương, Tể tưởng thậm chí còn tạm thời cung cấp một căn nhà không ở tới cho đám người chạy nạn này. C LICO
Sản nghiệp của Tể tướng trong Hoàng thành không phải ít, căn nhà để không này có thể chứa rất nhiều người.
Nhóm người già yếu tàn tật đều trốn ở chỗ này, sinh hoạt vô cùng gian nan, phàm là ra ngoài mua thứ gì, sẽ bị người ta phát hiện ra thân phận dân ngoại lại tị nạn.
Cho nên coi như ăn uống cũng do tể tướng sai người đưa qua.
Vì vậy tạm thời chưa có ai phát hiện ở chỗ đó có một đống dân tị nạn đang ở.
Thế nhưng giờ phút này, danh tiếng của Lâm Phi Dương vang xa, anh ta đang dẫn người đi thanh tra nạn dân khắp nơi, muốn đuổi hết toàn bộ dân tị nạn ra khỏi thành.
| Hoàng đế nghe được báo cáo này thì sắc mặt cũng rất khó coi, ông ta không ngờ Lâm Phi | Dương lại coi trời bằng vung, tùy ý đuổi nạn dân vô tội như vậy.
"Cá nhân anh ta cho rằng gần đây Hoàng | thành loạn như vậy đều là do nạn dân dẫn tới,
nhưng theo tôi hiểu rõ, sự thật không phải như thế, những người bị cướp kia phần lớn là dân tị nạn, với cả tôi nghi ngờ tất cả đều do dân bản địa ở Hoàng thành gây nên."
Cổ Trì Vũ trực tiếp lên đường tra chân tướng, ông ta thấy tất cả đều do Lâm Phi Dương đang tác oai tác quái.
"Chuyện này bàn lại sau đi, bây giờ nếu như có thể đuổi toàn bộ dân tị nạn ra ngoài, cũng coi như là một chuyện tốt, những người kia vào Hoàng thành cũng chỉ làm giảm chất lượng sống của chúng ta mà thôi."
| Hoàng thượng không nhịn được thở dài, cuối
cùng ông ta vẫn lựa chọn ngầm đồng ý với cách làm của Lâm Phi Dương.
Mặc dù ông ta cảm thấy có chút phẫn nộ với cách làm của Lâm Phi Dương, nhưng trên thực tế, trong lòng ông ta còn muốn cười trộm.
Nếu như tâm trạng của đám dân tị nạn này nhận phải đả kích, vậy cogn ta có thể hoàn toàn rũ sạch tất cả liên quan, đến lúc đó sắp xếp vài chính sách lôi kéo là có thể trấn an tâm tình dân tị nạn, với cả mọi chuyện cũng sẽ có Lâm Phi Dương gánh trách nhiệm rồi.
Dù sao tất cả đều là quyết định của Lâm Phi Dương, hoàn toàn không có liên quan gì tới ông ta.
- Cổ Trì Vũ không ngờ Hoàng đế lại nói mấy lời như vậy, nháy mắt cả người ông ta đều không biết phải đáp lại thế nào.
"Tất cả đều theo ý Hoàng thượng làm chủ, chúng ta yên lặng theo dõi diễn biến."
| Cổ Trì Vũ cuối cùng cũng nói ra một câu trái lương tâm.
Nghe Cô Trì Vũ nói, Hoàng thượng không nhịn được gật nhẹ đầu, ông ta biết rõ Cổ Trì Vũ và chỉ huy trưởng không hợp nhau.
Nếu bây giờ Cổ Trì Vũ đã không muốn phức tạp, nghe theo tất cả an bài, vậy đương nhiên là tốt nhất.
Cổ Trì Vũ mang theo tâm tình uể oải trực tiếp rời khỏi hoàng cung, trên mặt ông ta mang theo vẻ sốt ruột, trong lòng rất rõ ràng, bây giờ Hoàng thượng muốn đuổi hết dân tị nạn ra ngoài.
Trong lòng ông ta cũng có chút may mắn, may mà mình không nói chuyện căn nhà kia ra, nếu không tiếp sau đám người đó chắc chắn sẽ không còn chỗ để đi.
| Người mà ông ta giữ lại đều là một ít người già và trẻ nhỏ, cho nên một khi đám người này rời khỏi sự che chở của thành thị, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ cơ hội sống sót nào.
| Các thành trì khác cũng tuyệt đối không dung nạp dạng người này vào trong, bây giờ bọn họ cũng chỉ có thể ở trong căn nhà trống của mình.
Lâm Phi Dương đã sớm giết người đến đỏ cả mắt, ban đầu anh ta chỉ để cho quân hộ vệ bóng đêm bí mật hành động.
Nhưng sau này, anh ta sẽ chủ động xuất kích vào cả ban ngày ban mặt, tự mình bắt đám nạn dân kia đi.
- ------------------