Bình thường Trần Bình rất thích mang cặn thuốc về nhà để ngâm chân, mấy thứ đó thật sự rất giàu dinh dưỡng.
Trần Bình tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nói một buổi sáng anh chỉ có thể luyện chế được một viên đan dược thôi.
Dù sao thì anh cũng cảm thấy tốc độ này so với tốc độ ngày thường của anh thì đã chậm hơn rất nhiều rồi.
Hơn nữa anh vẫn luôn suy nghĩ, mình nói như thế liệu có gây ra động tĩnh gì quá lớn không.
Dù sao thì Trần Bình cũng chỉ là một người tu hành bình thường thôi, còn đám người kia thỉnh thoảng lại tới đây thám thính anh, khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Cậu yên tâm đi, chỉ cần cậu cung cấp đủ số lượng viên đan dược trong ngày cho chúng tôi thì chúng tôi đã rất hài lòng rồi.”
Hà Đức Trạch không kiểm chế được mà hài lòng nói.
Ông ta cũng không ngỡ rằng việc này lại tiến triển thuận lợi đến thế.
Vốn dĩ ông ta cho rằng loại đan dược này trên cơ bản rất hiếm, không nghĩ đến đối phương lại có thể luyện chế được một viên một ngày, thật đúng là lợi hại.
Nếu như để cho Trần Bình biết được đám người này đã nhục mạ anh như thế nào thì chắc chắn anh sẽ tức giận đến run người mất.
Một ngày luyện chế được một viên đan dược, đúng là quá mất mặt anh rồi.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi Trần Bình đã luyện chế được một viên đan dược, nếu mà mang ra so sánh với đám người kia thì đúng là khác nhau một trời một vực.
“Mỗi tháng cậu cung cấp cho chúng tôi ba mươi viên đan dược thì chúng tôi sẽ không quản cậu đi đâu làm gì nữa”
Hà Đức Trạch nghiêm túc mờ miệng nói.
Nghe thấy như thế, lão Ưng quắp lấy bả vai của ông ta, giống như còn có điều gì muốn nói vậy.
“À phải rồi, nếu như có thể thì cậu hãy cố gắng hết sức luyện chế ra càng nhiều đan dược cung cấp cho chúng tôi thì càng tốt.
Hà Đức Trạch nói ra ý của đối phương, ông ta không biết tại sao Vân Trung Thiên lại muốn dùng gương mặt chim ưng này của mình để gặp người khác.
Thật ra bây giờ ông ta cũng có thể biến thành người được rồi, lại còn có thể biến thành một anh đẹp trai nữa ấy chứ, nhưng hết lần này đến lần khác ông ta lại biến mình thành dáng vẻ của một con chim ưng, xấu chết đi được ấy.
Mà lúc này đây, ánh mắt Vân Trung Thiên nhìn về phía Diệp Phàm lại có chút kiêng kị.
Ông ta luôn cảm thấy người đàn ông này không giống người bình thường lắm.
Chẳng qua Vân Trung Thiên không biết, uy áp trong căn phòng này còn đến từ phía Trần Bình nữa.
Nói tóm lại, ông ta luôn có cảm giác mình chưa ra trận thì đã thua mất rồi.
Đã qua nhiều năm như vậy, ông ta chưa từng lại có cảm giác này.
Loại cảm giác này khiến ông ta ngứa ngáy khắp người, ông ta không muốn tiếp tục ở lại đây
- ------------------