Tiếu Lâm Thiên cũng là kẻ phản bội, mặc dù bây giờ anh ta nhìn cực kỳ trung thành, nhưng thực tế trong lòng cũng anh ta cũng sớm đã nhen nhóm ý định phản bội Loan Xuyên Sa.
Đám người Trần Bình không biết chuyện này, bọn họ chỉ biết mình dễ dàng báo danh thành công.
Sư Chấn Thiên cầm tờ danh sách, đứng ở bên cạnh, trên mặt đầy vẻ hoang mang. | “Việc báo danh này... đúng là đơn giản quá rồi?”
Tư cách báo danh làm đồ đệ của Loạn Xuyên Sa còn đơn giản hơn cả việc báo danh vào tông môn.
“Tông môn người ta muốn báo danh đều phải trải qua các loại xét duyệt, thậm chí còn kiểm tra thiên phú nữa, còn ở chỗ Loan Xuyên Sa này thì chỉ cần điền tên và cách liên lạc?”
| Sư Chấn Thiên không nhịn được bật cười, anh ta cảm giác tất cả cứ như là nằm mơ vậy. | Trần Bình ở bên cạnh cũng nghiêm túc gật đầu, chuyện khác thường tất có ma quỷ, đối phương không thể nào vứt ra kiểu phúc lợi như này được.
“Khắc thần sư... đây đúng là một nghề thần kỳ” | Trần Bình cũng cảm thấy tò mò đối với nghề này, không hiểu sao anh có chút bài xích với việc khắc họa đường vân trên cơ thể này.
Tuy nói cơ thể người tu hành có thể tự hồi phục.
Sau khi đường vẫn khác họa biến mất, bọn họ cũng sẽ mất đi năng lực được bổ trợ, lần nữa khôi phục lại dáng vẻ trước kia.
Theo Trần Bình, những vật như này còn không có tác dụng bằng bùa chú.
“Tôi cảm thấy cái gọi là khắc thần này cũng chính là giống như bùa chú chúng ta, những vật này của chúng ta còn không tổn thương cơ thể.”
Trần Bình lập tức nói toạc ra điểm mấu chốt. Nghe vậy, Sư Chấn Thiên đột nhiên gật đầu.
“Lão đại nói rất có lý, đúng là tôi chưa từng nhìn thấy thứ gì có liên quan đến bùa chú ở nơi này.”
Thậm chí, Sư Chẩn Thiên cảm giác nơi này còn không có cả chu sa.
“Trước đó, lúc rảnh, tôi từng đi dạo một vòng ở chợ, bọn họ ở đây đúng là thứ gì cũng không có, cảm giác vẫn còn rất lạc hậu.
Trong lòng Sư Chấn Thiên cũng có ít nhiều cảm giác ghét bỏ đối với cái nơi lạc hậu này, cộng thêm khắc thần sư, cảm giác giống như có dáng vẻ rất đáng gờm, liền làm cho anh ta càng thêm khó chịu.
“Cũng không biết cái nghề này có gì hay, khắc họa trên cơ thể người, chuyện buồn nôn như vậy mà họ cũng làm được!”
Nói đến đây, trên mặt Sư Chấn Thiên không nhịn được lộ ra vẻ ghét bỏ.
Nói thật, anh ta cực kỳ phản cảm với thứ này, có điều anh ta cũng hiểu, bây giờ có nhiều người bằng lòng đi làm rất nhiều chuyện vì có thể phát triển tiền đồ tương lai của mình. | Trần Bình thì không nói gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ những vật này ít nhiều cũng không cầm đến tay được. | “Không sao, bây giờ thứ này đã thành trào lưu, cộng thêm Loan Xuyên Sa về rồi, lão ta đương nhiên sẽ kéo theo thập tục này.”
Sau khi ghi danh, Trần Bình liền dẫn Sư Chấn Thiên về phủ đệ. Anh cũng không quên, đám nhóc kia bây giờ còn đang ở nhà.
Trần Bình vừa mới trở lại trong phủ, liền thấy ba người đang ở trong vườn hoa chăm chú nghiên cứu luyện đan.
Ba người họ trò chuyện đến quên cả trời đất, xem ra cực kỳ có lòng đối với việc luyện đan.
“Sư phụ, con cảm thấy phương pháp mà thầy nói quả không tệ, tiêu chuẩn và tốc độ luyện đan của con tăng lên không ist, quả nhuôn phải vứt bỏ những thứ cũ đi mới học được.
| Hoa Vân Doanh ở bên cạnh cười tủm tỉm, cảm giác trong thời gian này mình học được rất nhiều thứ, cho nên trong lòng vô cùng hưng phấn.
“Chờ sư phụ của ta về, để người cho con một viên đan dược, xóa hết những thứ không nên nhớ đi”
| “Con nhóc này đúng là không thông minh như người ta, con xem người ta. đi, trực tiếp quên hết những thứ vô dụng đi, còn con thì lại nhớ đến rõ ràng!”
Lão Loan không nhịn được hùng hùng hổ hổ lên tiếng, có chút ghét bỏ nhìn chính đồ đệ bảo bối của mình, có điều nhìn ra được, lão Loan chỉ nói suông ngoài miệng hai câu thôi, chứ không có ghét bỏ.
| Cổ Nhạc Nhạc ở bên cạnh có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vị sư huynh này của mình chỉ thích kéo mình ra mà nói, làm cho cậu cảm thấy rất lúng túng.
“Sư huynh đừng nói vậy, không phải là ta đã bái lão đại làm đồ đệ rồi. sao? Cho nên ta mới có thể dũng cảm trực tiếp lựa chọn xem nhẹ trí nhớ lúc trước.”
| Mặc dù Cổ Nhạc Nhạc cũng là một kẻ độc mồm, nhưng dù sao cậu vẫn lựa chọn đứng ra nói chuyện thay cho Hoa Vân Doanh. | Thấy bọn họ hài hòa như thế, Trần Bình cũng không nhịn được nở nụ cười. | “Không ngờ tôi không có ở đây một thời gian ngắn thôi mà hai người đã hòa hợp thế này, còn lợi hại hơn trong tưởng tượng của tôi một chút“.
“Có nơi lịch luyện nào có thể làm cho lão đại có hứng thú sao?” Lão Loan không nhịn được, tò mò lên tiếng hỏi, từ sau khi ở chung với Cổ Nhạc Nhạc, ông cũng sớm bị đồng hóa hoàn toàn.
| Cho nên bây giờ ông ta không gọi Trần Bình là sự phụ nữa, mà trực tiếp gọi đối phương là lão đại.
| Xưng hô thế này có cảm giác vô cùng thân thiết, với cả cũng khiến cho ông ta có cảm giác là người một nhà.
“Có một người tên là Loan Xuyên Sa, không biết mọi người có biết không? Là Khắc thần sư, nghe có vẻ rất lợi hại nhưng trên thực tế thì không chịu nổi một đòn“.
| Sư Chấn Thiên lập tức đứng ra giải thích một chút, anh ta biết Trần Bình nhất định không muốn tốn quá nhiều nước bọt đi giải thích chuyện này.
Cộng thêm anh ta rất muốn nói xấu tên Loạn Xuyên Sa này một phen, cho nên không nhịn được mà lên tiếng giải thích hộ Trần Bình.
Nghe vậy, trên mặt Hoa Vân Doanh và Cổ Nhạc Nhạc đều lộ ra vẻ như có điều suy nghĩ, mà biểu cảm của lão Loan thì trở nên có chút khó coi, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Đương nhiên Trần Bình chú ý tới biểu cảm này của đối phương, trên mặt anh cũng mang theo vẻ nghi ngờ, lập tức đập tay lên vai lão Loan.
“Sao vậy? Chẳng lẽ còn có chuyện gì à? Kể đại khái nghe thử coi.”
- ------------------