Người Thừa Kế Hào Môn

Chương 2742: Chương 2742: Thịnh Vương!




Cộng thêm, bây giờ cơ thể người đàn ông này đã hơi mờ, rõ ràng là đã quy tiên. Sư Chấn Thiên ở bên cạnh, có chút hưng phấn nhìn cái giường này.

“Tôi thấy chiếc giường này là một bảo vật đấy, thi thể người này cất giữ ở đây ít nhất cũng phải hơn nghìn năm rồi, nhưng mà vẫn được bảo vệ không thối rữa, thậm chí còn có nguyên khí vờn quanh, giá trị của thứ đồ này tuyệt đối không nhỏ.

Nói đến đây, Sư Chấn Thiên có chút chờ mong nhìn chằm chằm vào chiếc giường, nếu như Trần Bình không muốn, anh ta chắc chắn sẽ chiếm thành của riêng.

“Nếu anh thật sự thích thì lát cứ lấy đi là được.” Trần Bình cũng không quan tâm, anh không có bất kỳ hứng thú gì với thứ này.

Trần Bình vừa nói xong, người đàn ông đang nằm trên giường đột nhiên mở mắt, ánh mắt lấp lánh nhìn chằm chằm Trần Bình.

“Ta đã ngủ say ngàn năm à?“. Người đàn ông đột nhiên ngồi dậy, có chút tò mò lên tiếng. Động tác này của ông ta dọa Trần Bình và Sư Chấn Thiện giật nảy mình. Cho dù là ai cũng không ngờ, cái kẻ nhìn tưởng như đã chết này lại đột nhiên ngồi dậy.

Hai người có chút cẩn thận lùi về sau mấy bước, bọn họ dùng ánh mắt lom lom nhìn chằm chằm cái tên đàn ông kia, trong ánh mắt lóe lên vẻ kiêng dè, chẳng ai biết cái thứ này rốt cuộc là gì.

“Lão đại, chẳng lẽ chúng ta xâm nhập nhầm vào một hang động của tà tu sao? Thế này thì khác nào tìm đường chết đâu“.

Sư Chấn Thiên đứng cạnh Trần Bình thấp giọng nói, cảm giác có chút muốn bỏ cuộc giữa đường.

Trần Bình duy trì trạng thái im lặng, anh chỉ lặng lẽ nhìn đối phương, muốn coi cái tên này rốt cuộc có thể chơi ra cái gì.

“Ồ, thì ra ta đã chết rồi, xem ra một sợi tàn hồn này của ta cũng duy trì được lâu đấy“.

Cái tên đàn ông này cũng không nói thêm gì, mà tự mình cảm thụ cơ thể mình, có chút bất đã dĩ lên | tiếng.

Trần Bình ngẩn cả người, cái tên này còn thích nói một mình nữa à? | Người đàn ông trung niên này nhìn Trần Bình một chút, rồi sau đó trực tiếp khóa chặt ánh mắt vào anh.

Còn Sư Chấn Thiên bên cạnh thì dường như bị coi là không khí.

“Cậu trai này, ta thấy xương cốt cậu rất đáng kinh ngạc đấy, với cả có thể thuận lợi tiến vào phủ đệ của bản vương, cũng coi như chúng ta có duyên phận, cậu có nguyện ý làm đồ đệ của bản vương, kế thừa y bát tôn quý của bản vương không?”

Người đàn ông trung niên có chút kiêu ngạo nói với Trần Bình, trong ánh mắt lóe lên vẻ đắc ý.

Ông ta rất có lòng tin với năng lực của mình, trong lòng cũng rõ ràng, không có một người trẻ tuổi nào có thể từ chối lời mời của ông ta cả.

Là Vua Khắc thần sư, trong lòng ông ta cực kỳ tự tin có thể lôi kéo được Trần Bình. “Nhận đồ đệ?”

Trên mặt Trần Bình lóe lên vẻ buồn cười, anh không ngờ vậy mà đối phương lại muốn nhận mình làm đồ đệ.

Sư Chấn Thiên cũng không nhịn được cười, anh ta thật không ngờ có người sẽ muốn nhận lão đại của mình là đồ đệ. Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Trần Bình cứ như vậy yên lặng nhìn cái tên tự xưng là bản vương này, anh rất muốn biết người này rốt cuộc lấy được tự tin ở đâu mà dám đòi nhận mình làm đồ đệ.

“Không biết ông làm nghề gì?“. Trên mặt Trần Bình toát lên vẻ tò mò, đúng là anh không rõ đối phương có nghề nghiệp gì. Thấy dáng vẻ thờ ơ của Trần Bình, người đàn ông này cũng không nhịn được lên tiếng. “Không biết cậu từng nghe nói tới Khắc thần sự chưa, ta chính là người sáng lập ra thứ này.”

Nghe ông ta giới thiệu, trong mắt Trần Bình cũng lóe lên tia kinh ngạc, không ngờ người này lại lợi hại như vậy.

Có thể tự khai sáng ra một nghề, cũng coi như cực kỳ có bản lĩnh, cho dù đối với Trần Bình thì thứ này chẳng là gì.

“Thật sự xin lỗi, tôi không có hứng thú với nghề đó. Trần Bình mỉm cười nói, anh cũng không có nửa điểm muốn có quan hệ gì với đối phương.

Thậm chí anh cũng không rõ rốt cuộc người này là tốt hay xấu, sao lại tự dưng đòi nhận anh làm đồ đệ.

Có điều Trần Bình cũng quả thật là có chút chân kinh với thân phận của người này, nếu cái tên này đã tự xưng là bản vương, vậy thì chứng minh ông ta nhất định là nhân vật trí dũng kiệt xuất đời đầu.

Cũng khó trách cái tên Loạn Xuyên Cát kia không tiếc lợi dụng hi sinh mạng sống của nhiều người làm cái giá để tẩm bổ cho mảnh đất này như vậy.

Trần Bình làm cho người đàn ông trung niên này lộ ra vẻ nghi ngờ, ông ta thật không hiểu vì sao Trần Bình lại từ chối mình? Đọc tiếp tại truyện t amlinh.2 47

Có điều Trần Bình từ chối cũng không làm cho ông ta thấy khó chịu, không vui, mà còn có chút tán thưởng.

“Cậu là người đầu tiên từ chối ta, được lắm, tôi cực kỳ tán dương cậu, tên của ta là Thịnh Vượng, ta rất coi trọng cậu”

Bị Trần Bình từ chối mà còn lộ ra vẻ rất thưởng thức Trần Bình, điều này làm cho Trần Bình cũng có thấy có chút khó tin.

Hình như người này cũng không giống người xấu gì.

“Thực không dám giấu, ta cũng có một chuyện muốn nhờ, đời này bản vương luôn hành hiệp trượng nghĩa, xưa nay không làm chuyện gian, không phạm pháp, kết quả không ngờ lại bị một kẻ hèn hạ hãm hại, bây giờ bị ép trốn trong nơi ngột ngạt này, cuối cùng chỉ có thể âu sầu thất bạn, ôm hận mà kết thúc cuộc đời”

“Ta có thể cho cậu tất cả mọi thứ, nhưng cậu nhất định phải đồng ý với tôi một việc, chờ sau khi cậu trưởng thành, nhất định phải giúp bạn vương báo thù mới được!”

Thịnh Vượng đột nhiên nói, trong con người của ông ta lộ ra một tia hận ý, có thể nhìn ra ông ta căm ghét kẻ hèn hạ kia đến thế nào.

Trần Bình hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là một sợi thần niệm mà đối phương lưu lại trước khi chết, có điều sợi thần niệm này phóng ra tia sát ý lạnh thấu xương, cũng khiến cho anh cảm nhận được một tia kinh ngạc.

Những lời Thịnh Vượng nói cũng làm cho Trần Bình có chút động lòng, không cần làm đồ đệ mà vẫn được hưởng đồ của ông ta, còn cái giá duy nhất phải trả chỉ là giúp ông ta báo thù mà thôi.

Dựa vào thực lực của Trần Bình bây giờ, muốn giúp Thịnh Vượng báo thù là hoàn toàn dễ dàng, anh căn bản cũng không cần suy nghĩ quá nhiều.

“Yên tâm đi, cầm đồ của ông rồi nhất định tôi sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của ông, tôi thấy ông cũng không giống hạng người gian tà gì, ý nghĩ của ông tôi đương nhiên hiểu.”

Trần Bình cười tủm tỉm nói, anh đúng là rất coi trọng Thịnh Vượng.

Nếu không phải Thịnh Vương chết rồi, nói không chừng bọn họ sẽ còn có cơ hội ngồi một chỗ tâm sự, uống chén rượu.

Thấy Trần Bình đồng ý báo thù cho mình, trên mặt Thịnh Vương cũng lóe lên tia hưng phấn.

Ông ta không ngờ vậy mà Trần Bình lại đồng ý với mình, Trần Bình đúng là người ngay thẳng nhất mà ông ta từng gặp.

“Theo lý mà nói thì ông phải tìm lão già từng ở nơi này trước kia nhớ báo thù cho mới đúng, vì sao đột nhiên lại tìm tôi?”

“Hai người có nghề nghiệp tương đương, hẳn là nên nói về chuyện này mới đúng”

Trần Bình có chút khó hiểu, anh nghĩ mãi không ra vì sao đối phương không chọn Loạn Xuyên Sa đi báo thù.

- ------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.