Sư Chấn Thiên luôn luôn là một người không nói láo, anh ta rất kiêu ngạo nên sẽ không cúi đầu trước mặt con người.
Làm cha, ông ta hiểu rất rõ tích cách của con trai mình. Nếu đối phương đã thề thốt một cách chắc chắn như thế thì ông ta cũng phải tin một lần mới được.
| "Cha yên tâm đi, nếu như cha không phục những gì con làm, con nói thì hoan nghênh cha tới đánh con."
Sự Chấn Thiên ở thế giới loài người lâu nên khó tránh khỏi lúc nói chuyện sẽ xen lẫn một số cách nói của con người.
Trần Bình nghe anh ta nói thế thì cũng có chút muốn xông lên đánh anh ta.
"Thằng nhóc thúi này, nói chuyện đàng hoàng cho cha!"
Sư Chấn Thiên cười tủm tỉm đi thẳng tới trước mặt Trần Bình, trên mặt anh ta có treo nụ cười xán lạn, anh ta không ngờ rằng lần này mình lại có thể đưa ông già trong nhà tới đây một cách thuận lợi như thế.
"Lão đại, tôi còn tưởng rằng mấy người cổ hủ trong nhà sẽ không đồng ý đi cùng tôi chứ, ai ngờ lần này lại bị tôi thuyết phục một cách nhẹ nhõm như thế"
Sư Chấn Thiên nói đến đây thì tỏ vẻ đắc ý.
Anh ta hiểu rất rõ tính cách của người nhà mình, bọn họ không bao giờ tùy tiện tin tưởng những lời mình nói.
Thế nhưng không ngờ rằng khi Sư Chấn Thiên vừa mới biểu đạt những gì mình muốn nói | thì cả nhà đã liên quyết định muốn đi theo anh ta.
Mặc dù trong lòng Sư Chấn Thiên rất thắc mắc nhưng anh ta vẫn dẫn bọn họ về đây với vẻ đắc ý.
Trần Bình biết rằng, đối phương không thể | làm vậy mà không có lý do được.
Năng lực nhận biết của yêu thú rất mạnh, | bọn họ làm ra quyết định này thì chắc chắn đã
cảm nhận được thứ gì đó.
Đối phương cũng đang quan sát Trần Bình một cách cẩn thận, ông ta là vua của yêu thú nhiều năm qua, tất nhiên là đã gặp được vô số loại người.
Yêu thú luôn luôn vô cùng ghét con người, bọn họ cũng không phải là ngoại lệ.
Khi cha của Sư Chấn Thiên vừa nghe nói con trai yêu quý nhà mình đi theo một con người thì tức tới nỗi suýt tắc thở.
| Nhưng ông ta vẫn rất có kiên nhẫn mà muốn đi theo đối phương tới thế giới nhân loại nhìn xem đến cùng là tình huống gì.
"Cậu chính là..."
Ông ta muốn nói ra hai chữ chủ nhân nhưng cuối cùng vẫn không thốt lên lời.
Yêu thú mãi mãi không làm nô lệ:
Cũng không biết đứa con trai này của mình ăn nhầm thuốc gì mà lại đi nhận một con người làm chủ nhân.
Sư Chấn Thiên nghe nói như thế thì vội vàng chạy tới rồi giới thiệu một cách nghiêm túc.
"Cha, đây chính là chủ nhân của con, tên của cậu ấy là Trần Bình. Lão đại đây là cha tôi,
mọi người đều gọi ông ấy là Thú Vương."
Được Sư Chấn Thiên giới thiệu nên Trần Bình đã biết nên xưng hô với đối phương như thế nào.
Anh biết rằng đối phương ghét con người.
" Thú Vương, rất vui khi ông có thể bước chân vào địa bàn của tôi. Nếu ông đã tới đây rồi thì chắc ông cũng cảm nhận được gì đó nhỉ?"
Trần Bình nói thẳng, từ trước tới giờ anh chưa từng là một người lãng phí thời gian.
Thú Vương nghe anh nói như thế thì để lộ vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ rằng Trần Bình lại là một người trực tiếp thẳng thắn như thế.
Ông ta ghét nhất là kiểu vòng vo của con người, mà Trần Bình trực tiếp như thế khiến cho ông ta có chút vui mừng.
| Trên thực tế ông ta cũng không phải là ghét con người mà là ghét những người không có lòng tốt hoặc có tính cách vặn vẹo.
Những người này là mối nguy hiểm đối với yêu thú.
Rất nhiều người có sở thích săn giết yêu thú, thậm chí lấy nội đan của yêu thú để tăng thực lực của mình.
| Cách tăng thực lực có rất nhiều, mà giết yêu