Có lẽ chỉ có tông chủ của Luyện Khí Tông tự mình ra trận mới có thề làm gì được Mễ Lạp.
Ngay cả người đạt được truyền thừa, đồng thời nâng cao thực lực thêm một cảnh giới như Úy Trì Văn Thanh cũng không phải là đối thủ của Mễ Lạp.
Đây chính là chỗ lợi hại của thiên phú và căn cốt.
Có thứ trời sinh đã có, cho dù người khác có cố gắng như thế nào cũng không thể đạt được.
Trần Bình cung cấp mấy thứ kia chỉ là thúc đầy tiềm năng của Mễ Lạp nhanh hơn mà thôi.
“Tôi.
”
Úy Trì Văn Thanh há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại có chút muốn nói lại thôi.
Úy Trì Văn Thanh rất muốn làm bạn với Trần Bình, nhưng bây giờ hình như không phải là lúc nói mấy lời đó.
Đổi phương có vợ con và bạn bè ở bên cạnh, chính mình làm như vậy luôn có cảm giác giống như đang gây gấn với người khác vậy.
Nghĩ đến đây, Úy Trì Văn Thanh không nhịn được mà cười xấu hổ, quay người dẫn theo người của mình đi ra ngoài.
Chuyện này cứ như thế ù ù cạc cạc được giải quyết, ngay cà Trần Bình cũng có chút không kịp phản ứng.
“Tình hình như thế nào rồi.
" Sư Chấn Thiên mang theo vẻ mặt nghỉ ngờ.
Anh ta thật đúng là không hiểu rõ, mạch não của đám nhân loại này được cấu tạo như thế nào.
Đúng vào lúc này, Nặc Nhất đi đến bên người Trần Bình, nhỏ giọng nói mấy câu.
Nghe thấy Nặc Nhất nói, hai mắt Trần Bình sáng lên, luôn cảm thấy giống như anh nghe được tin tức gì không thể tưởng tượng được.
"Những tin tức này là thật à?”
Trần Bình hiếu kỳ nói, đối với Nặc Nhất, hiện tại anh rất tín nhiệm.
“Tuy hiện tại tôi không còn ở Trân Bảo Các, nhưng người của tôi và tư nguyên vẫn còn tồn tại như cũ, tôi chính là thông qua một vài thủ đoạn mới biết được chuyện này”
Nhìn thấy đối phương nói như thế, Trần Bình trực tiếp kéo Giang Uyển qua một bên, nhỏ giọng bảo.
“Nặc Nhất từ bên chỗ người liên lạc nhận được một tin tình báo, buồi tối hôm nay có một bữa tiệc mừng thọ lớn tổ chức ở sơn trang Nhật Nguyệt, mà trang chủ của sơn trang Nhật Nguyệt là một ông lão mất trí nhớ, nghe nói trước khi ông ta mất tích thì biết được tung tích của người nhà họ Trần, anh nghĩ.
”
Tâm tư của Trần Bình vô cùng sinh động, anh rất muốn thông qua thủ đoạn của chính mình để vị lão giả kia khôi phục trí nhớ.
Một khi đối phương có thể nhớ đến những chuyện này, xem như giúp Trần Bình giảm bớt không ít chuyện.
Nghe nói như vậy, trong lòng Giang Uyển cũng cảm thấy kích động.
Nếu quả thật có thể không cần tốn nhiều sức lực biết được tin tức người nhà họ Trần, như vậy thật sự quá tốt.
“Vậy còn chờ gì nữa? Chúng ta nhanh làm rõ chuyện này?”