Thế nhưng Giang Uyển trực tiếp đi tới, rất lúng túng xin lỗi Sư Chẩn Thiên, nhìn vẻ mặt có vẻ như rất ngại ngùng.
"Rất xin lỗi, rất xin lỗi, tôi cũng không nghĩ đến mẹ tôi lại gây cho anh nhiều phiền phức như thế, con người của bà ấy chính là như vậy, anh tuyệt đối đừng để bụng làm gì, xem lời bà ấy nói như gió thoảng bên tai là được rồi."
Giang Uyển không có một xíu dáng vẻ cao cao tại thượng nào, nhìn qua rất dịu dàng.
Tất cả mọi người đều hơi sững sờ.
Nói gì thì nói Giang Uyền cũng là vợ của lão đại bọn họ, mọi người gặp mặt đều phải gọi một tiếng chị dâu.
Nhưng hiện tại thái độ của người chị dâu này thể mà lại thân thiện như thể, cũng không vì lão đại mà có chút kiêu ngạo, ngông cuồng nào, cũng không có chuyện chẳng phân đúng sai, cứ thế trách mắng anh ta lung tung.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Giang Uyển, tất cả mọi người đều thấy cảm động, thậm chí bọn họ còn cảm thấy Giang Uyền đây là đang biểu lộ rõ khí chất của chị dâu cả.
Trên thực tế chính bản thân Giang Uyến cũng rất rõ ràng, nếu như lần này chính mình không đề ý đến chuyện đó, như thế nhất định sẽ khiến cho rất nhiều người không vui.
Đến lúc đó lòng người mà Trần Bình thật vất vả mới gây dựng lên được sẽ cứ thế sụp đồ.
Vì thế mới nói, Giang Uyền là một người phụ nữ rất hiểu chuyện, đương nhiên cô hiểu rõ lúc này bản thân mình nên làm như thế nào.
Thật ra Sư Chấn Thiên cũng không nghĩ đến thế mà đối phương lại xin lỗi mình.
Trên thực tế Sư Chấn Thiên vẫn luôn cảm thấy làm người phụ nữ của lão đại, Giang Uyền phải là một người phụ nữ vô cùng lợi hại mới đúng.
Nếu người này rất lợi hại, vậy thì nhất định phải có ngạo khí của chính mình.
Thế nhưng thái độ của người phụ nữ này với mình lại ôn hòa như thế khiến cho anh ta có một loại cảm giác rất kỳ quái.
“Tôi...
Tôi không có ý gì khác.
Chỉ là tôi cảm thấy bà ta quá kiêu ngạo, như thế không tốt!”
Sư Chấn Thiên lập tức không biết phải làm sao, đột nhiên gặp được một người lễ phép như thể, anh ta thật đúng là có chút sững sờ.
Giang Uyển mỉm cười, nếu như đổi phương đã không để ý, đương nhiên không còn gì tốt hơn.
"Sau này tôi sẽ cố gắng quản lý hành vi của mẹ mình tốt hơn, nếu như có chỗ nào đắc tội thì hy vọng mọi người bỏ qua cho!" Vì đề phòng lại có chuyện ngoài ý muốn như thể xảy ra, Giang Uyển cũng không nhịn được sớm nói một câu.
Tất cả mọi người cũng không để ý chuyện này, thái độ của Giang Uyến đã rất rõ ràng, chỉ cần bọn họ không làm sai, như vậy Giang Uyến nhất định sẽ không để ý bất kỳ chuyện gì.
Lúc này đây, Trần Bình đang điên cuồng luyện chế rất nhiều đan dược và phù văn, anh cảm thầy mình có chút bận không kịp thờ.
Tiếp theo có rất nhiều chuyện cần phải làm, anh cơ bản không rõ thực lực của kẻ địch như thế nào, nếu như là người có chút bản lĩnh đến, vậy anh thật đúng là có chút không biết nên làm như thế nào cho phải.
Lúc anh cảm thấy mệt mỏi bèn từ trong ngực lấy ra một viên đan dược, làm cho mình khôi phục thực lực.
Ngay sau đó lại tiếp tục chăm chú vào công việc luyện chế đan dược.
Lúc này có không ít tông môn ẩn thế đều hơi có hành động đối với việc nhập thể.
Bọn họ đều biết thời đại đã thay đối.
Vốn dĩ chỉ có trốn đến một nơi yên tĩnh mới có thề thật tốt tu hành, mà bây giờ thì khác biệt, chỉ có khi nhập thế mới có thể nhanh chóng tăng lên thực lực.
Õ trong núi sâu, thực vật và độc vật đều sẽ hấp thu nguyên khí của bọn họ, ngược lại ở trong thế tục, người tu hành không có quá nhiều người như vậy, bọn họ có thể có được nguồn tài nguyên dồi dào hơn.
"Mọi người chuẩn bị một chút, bên phía chúng ta sẽ sắp xếp cho một người đến thế tục trước đề tìm kiếm một lượt, nếu như thích hợp thì chúng ta sẽ cùng nhau tiến vào trong thế tục để sinh sống”
Lúc này bên trong một tông môn, tông chủ
- ------------------