Rơi vào đường cùng, bọn họ chỉ có thể kéo dài thời gian, mắt thấy sắp không thể cố được nữa rồi, thì Trần Bình đột nhiên xuất hiện.
Sau khi Hà Xử Phong nhìn thấy Trần Bình, ông ta lập tức thờ dài, cảm thấy mình như nhìn thấy được hy vọng. Nếu Trần Bình thật sự chơi mình vậy thì ông ta sẽ xong đời mất.
Ông ta không chỉ sẽ đắc tội với một đám gia tộc, mà còn dẫn đến một đám kẻ địch khổng lồ nữa.
Cho dù ông ta là gia chủ của nhà họ Hà, nhưng vẫn không thể đắc tội với đám người này như cũ. Trần Bình nhìn thấy đối phương nóng ruột như vậy, cũng không khẩn trương gì cho lắm. Theo quan điểm của anh, tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.
Trên gương mặt của Trần Bình mang theo nụ cưỡi xán lạn, anh trực tiếp vung tay về phía đổi phương. “Ông không cần lo lắng, tôi đã sắp xếp ồn thỏa những chuyện này rồi. Trần Bình lôi ra mười viên đan dược từ trong ngực, tổng cộng có năm loại, mỗi loại hai viên. “Đây là vật đấu giá, bên trên có ghi rõ cách sử dụng, còn có hiệu quả của đan dược nữa. Ông tự mình nghiên cứu một chút đi, còn nữa, đợi buồi đấu giá kết thúc, tôi sẽ thường đan dược cho các ông." Nói xong lời này, Trần Bình trực tiếp kéo lấy hai cái ghế ở bên cạnh, rồi cùng với Diệp Phàm, ngồi xuống một cách rất thoải mái. Nghe thấy những lời mà anh đã nói này, Hà Xử Phong vô cùng vui mừng, ông ta biết rõ đan dược của anh lợi hại đến đâu.
Một viên đan dược ít nhất có thể sánh bằng mấy chục viên, thậm chí là hơn một trăm viên đan dược của Đan Tông. Trần Bình thuận tay lôi một viên từ trong ngực ra, đây là dược anh đặc biệt chuẩn bị cho Hà Xử Phong.
Đối với loại người ngay từ đầu đã có suy nghĩ muốn giết mình này, Trần Bình hiển nhiên phải khống chế chặt chẽ trong lòng bàn tay.
Anh đã tăng thêm một vài thứ vào bên trong viên đan dược này, có thể khiến Hà Xử Phong hoàn toàn không thể thoát khỏi đan dược của mình. Tuy làm như vậy thực sự có hơi vô đạo đức, nhưng theo quan điểm của anh, nếu đối phương đã từng muốn giết mình, vậy đề ông ta chịu chút đau khổ hiển nhiên không thành vấn đề. Ngay lúc này, Hà Lệ Lệ vẫn luôn ở sâu trong đại trạch của nhà họ Hà, cũng thay một bộ quần áo đẹp đẽ, rồi bước ra một cách chậm rãi.
Bà ta cũng nghe nói đến chuyện gia tộc muốn đấu giá, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Đối với nhà họ Hà mà nói, trên cơ bản không có khả năng tiến hành hội đấu giá.
Gia tộc của bọn họ cũng không có bất cứ thứ gì đáng để đấu giá hết. Hà Lệ Lệ mang theo tâm trạng nghỉ ngờ đi tới đại sảnh.
Vừa vặn, bà ta cũng nhìn thấy em trai Hà Đức Trạch ở nơi này. “Hà Đức Trạch, em làm xong chuyện về Trần Bình mà chị đã giao cho em chưa?”
Bà ta vội vàng hỏi, thường xuyên nghiêng đầu nhìn vào con diều hâu trên vai ông ta, bà ta cảm thấy con diều hâu này có hơi quen mắt. Diều hâu vỗ cánh, cũng nhìn thẳng vào bà ta một cách bình tĩnh.
Ông ta tin rằng, đối phương chắc chắn không thể nhận ra được thân phận của mình, có rất nhiều yêu thú diều hâu trên thế giới, ai biết mình chính là con đó chứ?