Anh ta không muốn ở lại cái nơi kinh khủng này mà lãng phí thời gian, nếu tiếp tục đợi ở đây thì chỉ có một con đường chết. Com
Cho dù phía trước không nhất định là có lối ra, anh ta cũng không muốn ở cái tên ma quỷ Trần Bình này.
Nhìn thấy Ngụy Bác Uyên nhanh chóng thoát đi, Trương Thành Băng cũng hoang mang.
"Anh muốn làm gì? Chẳng lẽ anh quên khế ước tinh thần rồi à? Có tin trở về ông đây trừng trị anh không!"
Trương Thành Băng nhìn bóng lưng đối phương rồi chửi ầm lên, cảm giác cứ như một tên ẻo là không có tốt chất, chật vật không chịu nổi.
Trần Bình cứ yên lặng nhìn Trương Thành Băng, anh cũng không nói gì, chẳng qua là cảm thấy Trương Thành Băng có chút đáng thương.
Bây giờ đối phương hoàn toàn một thân một mình rồi.
"Đến lúc này rồi, anh còn muốn giết tôi à?"
Trần Bình cười híp mắt nói, ánh mắt này quả thật có chút khiêu khích.
| Nghe lời này, tinh thần của Trương Thành | Băng có chút sa sút lùi lại mấy bước.
| Chỗ dựa lớn nhất của mình đã mất, anh ta còn biết làm sao?
Com Coi như hôm nay Trần Bình buông tha mình, đoán chừng Tư Đồ Chiến Bang cũng sẽ không dễ dàng để anh ta rời đi.
Không có thực lực thì hoàn toàn chính là một phế vật.
- "Hôm nay tôi tạm thời không tính toán với anh, món nợ giữa chúng ta giữ lại hôm nào nói sau."
Trương Thành Băng cũng quyết định học theo Ngụy Bác Uyên, mau chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng một giây sau lại bị Cổ Nhạc Nhạc cản lại.
"Lão đại của tôi chưa đồng ý cho anh đi."
Cổ Nhạc Nhạc giống như quỷ đứng ngăn Trương Thành Băng lại, trong mắt lóe lên tia sát khí.
Người này còn tưởng mình vẫn đang ở Hoàng thành à?
"Có ý gì?"
Sắc mặt Trương Thành Bằng lập tức có chút khó coi.
Không ngờ tên nhãi ranh này cũng dám ngăn cản mình. nh247.Com
Bình thường anh ta ỷ vào địa vị, thân phận mà làm xằng làm bậy không ít.
Nhưng ở nơi thế này, dường như mình có phách lối cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Anh ta luôn có một cảm giác, chỉ cần Trần Bình không nguyện ý để mình đi, vậy hôm nay anh ta chắc chắn phải chết rồi. COI
Trước đó hận thù giữa anh ta và Trần Bình cũng không nhỏ.
Nghĩ đến đây, nét mặt anh ta cũng có chút khó coi.
"Nếu như nhất định phải đi thì sao?"
Trương Thành Băng có chút khẩn trương nhìn Ngụy Bác Uyên, hi vọng đối phương có thể ra tay tương trợ.
Vào lúc mình chật vật, nếu có người có thể trợ giúp mình thì quả thật là quá tốt rồi.
| Ngụy Bác Uyên đứng bên cạnh muốn nói lại thôi, anh ta không hiểu rõ giữa hai người họ có mâu thuẫn gì, nhưng mà chắc chắn là mình không thể xen vào trong chuyện này.
"Anh bạn này, tôi biết các người có thù riêng, không biết lần này có thể nể mặt tôi, buông tha cho Trường Thành Băng không."
Nhìn tình hình như súng đã lên nòng, anh ta cũng không nhịn được mà can đảm nói một câu.
Mặc dù trong lòng anh ta rất rõ ràng, hơn phân nửa là Trần Bình sẽ không cho mình mặt mũi.
- Nhưng là tay chân được thuê đến, nếu như anh ta không hề làm gì thì đương nhiên sẽ có chút không thỏa đáng.
Trần Bình cũng không nói lời nào, cứ như vậy cười lạnh nhìn anh ta.
Sư Chấn Thiên đứng bên cạnh cũng không nhịn được cười ra tiếng, anh ta không ngờ vậy mà lại có người nổi như thế.
"Anh tưởng anh là ai vậy, dựa vào cái gì mà tôi phải cho anh mặt mũi?"