Cô vẫn chưa bao giờ có thể hiểu được nụ cười đó của anh. Một cái nhếch môi đầy nhợt nhạt và lãnh ý, như thể mọi thứ xung quanh đều không đáng để anh bận tâm. Aiden của cô, anh luôn giỏi che giấu cảm xúc thật của bản thân như vậy, ngay từ khi họ còn nhỏ.
Ngay cả lúc này.
Rose tự cấu mạnh vào lòng bàn tay để nhắc nhở bản thân mình, cô đang nảy sinh một loại cảm giác chột dạ như bị bắt quả tang, thật trớ trêu làm sao! Cho dù Roy không phải là người thật đi nữa... Bản thân cô đang lo sợ những nghi ngờ của anh. Aiden có thể gây áp lực rất lớn lên cô lúc này, dù rằng cô biết mình vẫn chưa hề làm sai điều gì cả.
Suy nghĩ miên man ấy khiến Rose không để ý đến việc anh đã lại gần mình từ bao giờ. Bóng lưng thon dài của anh phủ khắp cơ thể cô, che khuất cả ánh trăng phía sau.
“Rose, em sẽ bị cảm lạnh mất!” Aiden nói và khoác chiếc áo vest trên tay mình lên người cô. Mùi hương cơ thể của anh xộc thẳng vào mũi Rose, khiến cô thoáng đỏ mặt lúng túng.
“Anh... sao lại về khuya thế này?” Cô ngước nhìn anh. Ở khoảng cách gần, đôi mắt anh nhuốm vẻ mệt mỏi không thể che giấu, khiến cô xót xa khẽ vuốt ve lên đó. Từ Luân Đôn đến Denver là một chuyến bay dài đến thế, anh vẫn muốn gặp được cô trước khi đồng hồ điểm đến mốc thời gian mới sao? Chỉ vì hôm nay là...
Aiden cầm lấy tay cô và hôn nhẹ lên đó. Đôi môi khô ráp của anh khẽ chạm vào bàn tay cô, khiến lòng cô có chút tê dại.
“Sinh nhật của em, sao anh có thể bỏ lỡ chứ? Vừa rồi đã vào phòng em, nhưng lại không thấy em ở đó. Cô bé của anh ngoài nơi này còn có thể lang thang ở đâu?” Anh choàng tay ôm lấy vai cô: “Ở đây rất lạnh, hứa với anh đừng ở ngoài này vào ban đêm nữa, được không?”
Rose khẽ thở dài, anh vẫn luôn biết làm cô tan chảy vì sự dịu dàng của mình đến như vậy. Nhưng Rose lại giật mình nhớ đến điều gì đó và quay đầu lại phía sau mình.
Kỳ lạ? Sao lại không thấy anh ta đâu nữa. Roy cũng tự biết di chuyển sao?
Khi cô vẫn còn đang thắc mắc, Aiden chợt ôm siết lấy cô và khiến cô nhìn vào mắt mình.
“Rose?”
Cô ngay lập tức mím môi và mỉm cười với anh: “Vâng, em hứa.”
Giọng cô bỗng nhẹ tựa một cơn gió, khiến cả cô cũng thấy bất ngờ.
Anh mỉm cười hài lòng và ôm cô về phòng. Trước khi rời khỏi khu vườn, Aiden khẽ liếc ra đằng sau, ở một góc tối của vườn hoa, có những phiến lá đang khẽ cử động.
Ánh mắt anh chỉ dừng ở đó trong tích tắc, rồi lại khẽ nhếch môi và bước đi.
--- -----
Ngày hôm sau, Aiden đột ngột đề nghị đưa cô đến trường.
Rose vô cùng ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên anh muốn cùng cô xuất hiện ở bên ngoài. Anh vốn là một người rất ghét sự soi mói, huống chi còn ở trước nhiều người như vậy. Bước lên chiếc Maybach Exelero màu xanh đen của Aiden, cô nắm chặt lấy dây an toàn, muốn mở lời giải thích với anh về Roy, nhưng lại phát hiện cô căn bản không thể nói được gì. Cô không biết mình phải giải thích từ đâu. Aiden, mặt khác lại tỏ ra khá thản nhiên, như thể anh chưa từng nhìn thấy điều gì tối qua.
Chiếc xe nhanh chóng đến nơi khi cô vẫn còn đang thẫn thờ nhìn chăm chăm về phía trước.
Alameda là một học viện nghệ thuật tổng hợp tư nhân có lịch sử hình thành lâu đời từ trước những năm 80. Học viện này có cơ sở ở khắp các quốc gia lớn, nhưng đây là cơ sở gốc đầu tiên được thành lập, cũng là cơ sở có quy mô lớn nhất. Phần lớn học sinh ở đây đều đã theo học các môn tự chọn từ khi còn nhỏ, bắt đầu từ khu Sơ cấp. Mỗi học viên có thể tùy ý lựa chọn những thể loại mình thích, miễn là lịch học không bị trùng khớp với nhau. Song song với việc dạy nhảy múa, Alameda còn được bố trí một trung tâm dạy văn hóa theo chương trình giáo dục tiêu chuẩn của Mỹ dành cho các học viên có nhu cầu. Nhưng phần lớn những cậu ấm cô chiêu ở đây đều chọn tự học ở nhà với gia sư riêng và đăng ký vào những kỳ thi được tổ chức ở học viện để lấy bằng cấp hai, ba. Tất nhiên họ cũng có thể thi vượt cấp nếu có đủ khả năng, chẳng hạn như Rose.
Dừng xe ở bên lề, sự xuất hiện của anh khiến nhiều con mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía họ. Dưới ánh nắng xuyên qua từng ô cửa kính của học viện Alameda, khung cảnh này khiến bao con người ở đó ngỡ như họ đang được chiêm ngưỡng một thước phim tuyệt đẹp: Chàng trai vừa bước xuống xe tầm đôi mươi, có dáng người cao ráo và hoàn mỹ, bộ vest đen lịch thiệp với chiếc áo sơ mi xám của Canali càng tôn lên khí chất áp đảo đối phương của anh ta, trên ngực áo vest ngoài của anh cài một biểu tượng hình hoa hồng và dây gai bằng bạc. Mái tóc đen hơi rũ xuống gương mặt góc cạnh cùng đôi mắt màu hổ phách, sống mũi cao với làn môi mỏng cương nghị càng khiến anh trông như một con sói với hơi thở nguy hiểm và sự quyến rũ chết người.
images
Ánh mắt Aiden quét qua đám đông xung quanh chỉ trong giây lát, rồi anh xoay người mở cửa xe cho Rose.
Một người khẽ thốt lên: “Người nhà Hawthorne? Khoan đã! Hình như tôi biết người này!”
Những người bên cạnh cô ta nghe thế đều hào hứng chụm đầu lại bàn tán: “Ai cơ? Người đàn ông ấy là ai vậy?”, “Đây là lần đầu tớ thấy một người xuất sắc như anh ta xuất hiện ở trường chúng ta đấy!”, “Người nhà của Roseanne à?”
Cô ta hít sâu, đầy cảm thán thốt lên: “Anh ta chính là người thừa kế của gia tộc Hawthorne, là vị hôn phu của Roseanne Hawthorne, Aiden Sawyer đấy!”
Đám đông xung quanh đều không hẹn cùng tròn mắt nhìn về phía người đó. Hóa ra đây chính là vị hôn phu bí ẩn của hoa khôi trường họ à? Hiếm thấy, hiếm thấy nha!
“Chẳng trách anh ta lại trông hoàn mỹ như thế! Là người đã đính ước với tiểu thư Roseanne, tuyệt đối không thể tầm thường!”
“Mình từng nhìn thấy anh ta xuất hiện trên vài tờ báo lớn đấy! Cái gì mà Vị phó chủ tịch tập đoàn trẻ tuổi nhất nước Mỹ, thành tích bất khả chiến bại trên thương trường!”
“Trông anh ta chỉ tầm tuổi bọn mình chứ mấy... đáng sợ thật!”
“Hừ! Trông thì đẹp, nghe thì giỏi, nhưng các cậu có biết xuất thân của anh ta không...?”
“Xuất thân?”
“Đúng rồi, nhà Sawyer đã bị xóa sổ từ sau vụ án đó! Năm đó nghe nói tất cả những người nhà này đều thay tên đổi họ và bỏ trốn sang nước ngoài!”
“Có chuyện này nữa sao?”
“Có một người cha hèn hạ bẩn thỉu như thế, là tớ, tớ cũng bám chân gia tộc Hawthorne cho bằng được!”
“Ý cậu là anh ta bám theo vị tiểu thư nhà Hawthorne để...”
“Ồ! Họ biết nhau từ nhỏ cơ! Hôn ước của họ thì vốn là thật! Nhưng bên trong thế nào ai mà biết được! Mà này, từ chim sẻ rách nát vươn lên thành phượng hoàng chỉ trong thời gian ngắn, hắn quả thật cũng có chút bản lĩnh...”
“Hahaha! Thì ra là vậy!”
Rose đóng sầm cửa xe lại và đang vô cùng giận giữ liếc về phía bọn họ. Nhưng Aiden chợt nắm lấy tay cô trước khi cô định bước về hướng đó. Anh nhìn vào mắt cô mỉm cười và khẽ đầu.
Những chuyện như thế này anh vốn đã quen, những lời ghê tởm hơn nữa, anh cũng đã từng nghe qua. Đây vốn chỉ là vài phản ứng thông thường mà thôi.
Vì vài lời này mà phải bận tâm đến bọn họ, không đáng.
Rose thở dài nhận lấy áo khoác từ anh và chau mày bực tức. Cô vốn là người rất nóng nảy, luôn sẵn sàng đối đầu với những kẻ không vừa mắt mình, chính tính cách này của cô đã gây nên rất nhiều rắc rối từ khi còn bé. Aiden hiểu điều đó, vì cũng nhờ sự chín chắn trước tuổi của anh mới có thể bù lại cho phần tính cách này của cô.
Anh mỉm cười miết nhẹ giữa chân mày cô: “Cứ nhăn nữa em sẽ thành bà già đấy!”
“Sao anh có thể nhẫn nại như thế được nhỉ? Em thật không thể tưởng tượng được! Nếu là em... thì sẽ thành ra cái bộ dạng gì nữa...” Cô cảm thấy bản thân thật không thể so sánh với anh mà.
Aiden nâng cằm Rose lên và nhìn vào mắt cô. Trong đôi mắt anh là cả một bầu trời thương yêu vô hạn: “Ngoan! Đừng loạn. Chiều anh sẽ đến đón em, tối nay chúng ta còn phải đi đón thằng nhóc chết tiệt kia về, chờ anh đấy!”
Rose bĩu môi gật gật đầu, nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy những lời châm chọc của bọn họ bên tai.
Chúng như gai nhọn có thể đâm vào tim anh, nhưng Adien vẫn vì cô mà để mặc chúng quấn vào mình đau đớn câm lặng đến thế, suốt bao nhiêu năm qua.
Rose nhìn vào mắt anh, rồi bỗng túm lấy cổ áo và kéo Aiden về phía mình. Cô nhón chân lên và ướn môi mình vào môi anh. Khiến Aiden mở to mắt ngạc nhiên quên cả phản ứng.
Nắng sớm phủ lên mái tóc vàng của cô, rực rỡ tựa trong mơ, rung động cõi lòng anh đến nghẹt thở. Cho dù là mặt trăng, hay mặt trời, cũng đều phải cam tâm tình nguyện làm nền cho người anh yêu. Với anh, chúng đều không thể chói mắt bằng một nụ cười của cô. Không gian xung quanh lúc này như chỉ có hai người bọn họ, dập tắt mọi thanh âm, chỉ có nhau. Một nụ hôn đã đủ để họ vứt bỏ mọi phù du ở nhân sinh này. Aiden khẽ mỉm cười, cảm nhận hương vị của hạnh phúc ngọt ngào trên môi cô, thật lâu, thật chậm. Mãi chẳng muốn rời xa.
Rose khẽ chớp mắt và nhẹ nhàng đẩy anh ra, hơi đỏ mặt ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. Chưa từng làm loại chuyện như thế này giữa nơi đông người, không ngờ cũng có chút... hương vị riêng.
Cô khoác áo lên người và liếc nhìn anh thật nhanh để từ biệt. Khi Rose quay lưng bước vào trong học viện, nụ cười thỏa mãn của anh vẫn nguyên như vậy nhìn theo bóng lưng cô thật lâu.
Vừa định bước về phía bên kia để mở cửa xe, Aiden bỗng dừng lại và chợt bất ngờ nhìn thẳng về hướng những kẻ đang lén lút quan sát mình từ nãy.
Bọn họ giật nảy người, muốn trốn tránh nhưng lại không thể giả vờ nhìn đi nơi khác được nữa!
Này... cái ánh mắt này cũng thật quá mức cường đại rồi!
Nhếch môi, anh chỉ chậm rãi ném cho bọn họ một khẩu hình, và ngồi vào xe.
Tiếng động cơ của chiếc Mayback Exelero phát ra đột ngột như một con quái vật đang nổi cơn thịnh nộ, khiến tất cả bọn họ đều phải hoàn hồn và lùi ra xa.
“Này, cậu có nghe thấy anh ta vừa nói gì không? Với chúng ta ấy?” Một giọng nói run rẩy cất lên.
“Không... không phải nghe thấy, mà là đọc được, cậu nhìn ánh mắt đó cũng đủ hiểu mà...” Một người gần đó e dè trả lời.
“Con người này thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!” Một người nữa thốt lên.
“Hắn nói gì? Rốt cuộc là nói gì thế?” Một kẻ không nhịn được tò mò, hỏi.
“... Hắn... hắn nói...” Một người run rẩy phát ra khẩu hình ban nãy của Aiden:
“...Rác rưởi!”
--- ------ ------ ----
Rose bước chân về phía phòng học, vô tình khiến những học sinh khác ở xung quanh đó phải lùi lại để tránh đường cho cô.
Bọn họ cũng không phải là người dân bình thường, mà là con cháu của những kẻ có máu mặt hoặc lắm tiền nhiều của. Rose sở dĩ có thể áp chế bọn họ là vì lịch sử tàn khốc của cô với những cuộc đụng độ nảy lửa, mà người lành ít dữ nhiều, lại luôn là những kẻ dám đụng vào cô! Vị tiểu thư của nhà Hawthorne này lại giỏi nhất là để lại sẹo trên mặt của người khác bằng roi, mà gia thế của cô lại quá lớn để đắc tội đến! Nên nếu muốn yên ổn mà sống ở Denver, tốt nhất là phải tránh xa cái tên Roseanne Hawthorne ra một chút!
Thật ra, nếu chỉ hình dung cô bằng những từ ngữ như “bạo lực”, “tàn nhẫn” thì cũng có phần quá chủ quan. Sự thật thì hoa hồng chỉ làm đau kẻ chạm vào nó, cô cũng vậy, khi phải sử dụng đến bạo lực để giải quyết vấn đề, đa phần là do cô muốn giúp người khác nhiều hơn là do ai đó trêu chọc đến cô. Như việc cô từng để lại ba lằn roi trên mặt công tử út nhà Padraig, vì cậu ta hắt cả ly Coca của mình lên một người ăn xin giữa trời Đông. Hay làm đám cá biệt khóa dưới són ra quần bằng ba mũi tên cách ngay háng chúng vài milimet, vì bọn chúng liên tục gạt chân một bạn nữ hơi mập mạp đến phát khóc. Thậm chí là đánh tay đôi với một tên cướp (xương của hắn đã gãy khá nặng) (ಥ_ಥ).
Thế nên, kẻ thù của cô tuy nhiều, nhưng những người biết ơn cô còn nhiều hơn. Chỉ có điều, những lời đồn tiêu cực lại thường lan xa và nhanh hơn là những lời tốt đẹp. Bạn bè của cô thật sự chỉ đếm bằng đầu ngón tay (cái gã mang tiếng là bạn thân lại đang đi biền biệt mất hút ở xó nào suốt năm năm qua). Rose lại vốn tự mang trên người một loại khí chất cao quý ung dung mà chính bản thân cô cũng không nhận ra. Dáng vẻ xuất sắc vốn có cộng thêm những lời đồn và loại khí chất này cùng dung hòa, khiến người ta có muốn cũng không dám tiếp cận với cô.
Rose vốn cũng không cần nhiều bạn bè, cô cảm thấy với những mối quan hệ cá nhân, cô đã có đủ, thậm chí là quá nhiều.
Bước vào phòng học ballet ở tầng ba, những ánh mắt đang chăm chú vào cô bỗng vờ nhìn sang nơi khác. Rose cất giỏ, cô cởi áo khoác ngoài và ngồi xuống mang giày. Cô Abigail, giáo viên của họ lúc này vẫn chưa đến. Những cô gái khác trong lớp đang tự chuẩn bị và khởi động nhẹ, hoặc tụm lại trò chuyện cùng nhau.
“ROSE!!” Một bóng đen bỗng ập đến chỗ cô: “Nói mau nói mau! Cuối cùng Aiden nhà cậu cũng chịu lộ mặt rồi à?! (*≧▽≦)”
“Jackie, ra khỏi người mình ngay!” Rose giật giật khóe miệng kêu lên.
Jacqueline Ann Bouvier, gọi tắt là Jackie, một người hiếm hoi không biết sợ Roseanne Hawthorne là gì. Một cô gái kỳ lạ có mái tóc màu hồng, đôi mắt màu xanh ngọc bích luôn được đánh mascarar đậm, gương mặt bầu bĩnh và nước da trắng không thua gì Rose.
images
Cô rất thích những thứ đáng yêu và điên cuồng theo đuổi phong cách Lolita. Nhìn vào tên họ của cô, có thể đoán được cô chính là họ hàng gần của vị cố phu nhân tổng thống tài hoa bạc mệnh nhà Kennedy. Nhưng khác một trời một vực với người cô của mình (dù trùng tên), Jackie gần như vứt bỏ hết những thứ gọi là lễ giáo hay hình tượng của một vị tiểu thư cao quý. Cô ta luôn luôn kỳ quặc và khó lường. Cũng chính vì thế mà Jacqueline rất thích Roseanne, và ngược lại, vì bọn họ đều là những kẻ nổi loạn chỉ sống trong thế giới của chính mình.
Chỉ có điều khác với Rose luôn thích dùng tay chân và vũ khí chết người (đúng nghĩa đen), Jackie lại thích dùng võ mồm hơn.
“Jackie, cậu đến lớp sớm hơn cô Abigail, đây mới là chuyện động trời.” Rose dùng chân đẩy cô gái tóc hồng đang phấn khích thái quá này ra. Nhưng Jackie không những không lùi lại mà còn ôm lấy chân cô đầy thích thú:
“Ôi! Chân của Rosy cũng đẹp như người nữa~! Ai nói khuôn mặt của cậu là đẹp nhất? Rõ ràng chân cậu mới là cực phẩm này!” Jackie cầm lấy chân của Rose lên dụi dụi vào lòng với vẻ đam mê không hề che giấu.
Rose giật chân mình lại ra vẻ ghét bỏ, Jackie đúng là ngày càng biến thái, hôm nọ xin tóc của cô làm bùa yêu gì đó còn chưa đủ, hôm nay lại muốn chân của cô à? Đây gọi là gì? Hội chứng Hysteria? Feetish?
“Đủ rồi! Chiều nay Aiden lại đến đón mình đấy, nếu cậu muốn gặp vị hôn phu thần bí của mình đến vậy thì cứ tha hồ mà lôi anh ấy ra ngắm nghía. Mình thề không-có-ý-ngăn-cản nhé!” Rose khoanh tay đầy khẳng định.
“Thôi! Aiden nhà cậu á? Có cho mình cũng chả dám ngắm! Lúc trước chẳng phải từng lườm mình rõ đáng sợ! Người ta chỉ là muốn xin ít máu của hai người để làm nghi lễ shinken kousai...” Jackie bĩu môi dài thườn thượt.
“Anh ấy ghét mê tín dị đoan.”
“Nhưng tình yêu vốn đã nhuốm màu tâm lin-” Giọng của Jackie bỗng bị cắt ngang: “Các em có vẻ có tinh thần hơn mọi ngày nhỉ? Đặc biệt là Jackie?”
Cô Abigail bước vào lớp. Bà từng là một cựu vũ công ballet nổi tiếng, nét sắc xảo, phong thái thanh lịch và dáng người thon dài của một vũ công vẫn còn hiện rõ trên người phụ nữ này, dù bà đã qua bốn mươi. Đồng thời bà cũng là giáo viên nổi tiếng nghiêm khắc nhất ở đây.
Jackie nhanh chóng núp sau lưng Rose khi vừa nghe thấy bà gọi tên mình.
Tầm mắt của Abigail chuyển từ phía cô nhóc tóc hồng tinh quái đó sang gương mặt của Rose, bà dừng ở đó một chút, rồi lại dời mắt vỗ tay ra lệnh: “Hôm nay là ngày cuối của tháng mười! Như các em đã biết, trường chúng ta luôn có một cuộc thi toàn trường mỗi cuối năm để tìm ra quán quân khiêu vũ tổng hợp, và cứ mỗi bốn năm lại chọn mười hai người đứng hạng ba trở lên từ các năm trước để tham dự cuộc thi cấp cao nhất của Alameda, để tìm ra nhân tố xuất sắc nhất cả bốn niên khóa của trường, người đó sẽ được gọi là Đôi Cánh Bạc. Đây là một vinh dự cực kỳ to lớn. Lớp chúng ta đã là lớp cuối cấp, cũng là lớp duy nhất sở hữu cả á quân và quán quân năm ngoái, Bouvier! Hawthorne!”
Tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt. Jackie nheo nheo mắt ôm lấy cánh tay Rose và mỉm cười với cô Abigail.
Rose lại nhíu mày trầm tư, cô biết cô Abigail đang cực kỳ kỳ vọng ở mình và Jackie, giải toàn trường năm ngoái tuy có rất nhiều đối thủ cạnh tranh, nhưng vẫn tương đối dễ dàng. Đối với cuộc thi huyền thoại này, lại là nơi hội tụ tất cả những kẻ chiến thắng từ các năm trước. Việc đối đầu với những quán quân khác sẽ khó khăn hơn rất nhiều.
Hiện tại, khu vực cô đang học đã là khu Chuyên nghiệp, tức các vũ công được đào tạo ở đây đều đã có trình độ ngang ngửa với các giáo viên dạy khiêu vũ bên ngoài. Những quán quân, tất nhiên, đã là một đẳng cấp khác. Huống hồ, ngôi trường này chỉ dành cho những kẻ có tiền, có địa vị, người thường nếu không có học bổng đặc biệt căn bản không thể chi trả nổi cho học phí ở đây. Chỉ riêng môn nhảy hiện đại là có mức học phí thấp nhất.
“Các em có ba tuần để tập luyện cho kỳ thi tốt nghiệp của mình! Còn Rose và Jackie, hai em sẽ được miễn thi tốt nghiệp vì là á quân và quán quân, nhưng sẽ phải tập luyện gấp mười lần những em còn lại để giành lấy danh hiệu Cánh Bạc cao quý!”
“Vâng thưa cô!” Cả lớp học cùng đáp lại bà.
“Tốt! Thể lệ cuộc thi sẽ được phổ biến vào ngày mai! Còn bây giờ, chúng ta cùng diễn lại phân cảnh 1 của “Le Lac des Cygnes”, Tchaïkovsky!”
--- ------ ------
Hôm nay, Rose đặc biệt phá lệ bỏ qua thói quen ngắm hoàng hôn đầy thơ mộng của mình. Vì có một người cô phải gặp.
Rose bước xuống cầu thang, vẫy tay và mỉm cười với Aiden. Anh có vẻ như đã chờ cô từ lâu. Còn Jackie vừa nghe anh sẽ tới đã sợ hãi trốn về trước, nói là không muốn chia rẽ uyên ương đoàn tụ.
Anh mở cửa xe và chờ cô bước vào, rồi mới tự mình lên xe.
“Chúng ta ra sân bay luôn nhỉ?” Thắt dây an toàn, Rose nói.
“Tầm sáu giờ tên nhóc đó sẽ đến nơi, lúc này đi đến đó cũng vừa kịp.” Aiden khởi động xe, bàn tay thon dài của anh đặt lên vô lăng, thành thục khiến nó lăn bánh phóng đi như một cơn gió.
“Đã năm năm! Em đã chưa được gặp cậu ta suốt năm năm! Anh nói xem! Bỏ đi lâu như vậy, hắn còn nhớ em là ai không đây?” Rose chống cằm nhìn anh dò hỏi.
“Thằng nhóc đó có thể quên sạch cả tên lẫn họ của mình, cũng không thể quên được em.” Aiden bình thản trả lời cô.
Rose mỉm cười với anh, cô mệt mỏi ngả đầu về sau và thắc mắc: “Thật kỳ lạ! Em cứ nghĩ hắn sẽ không trở về cho đến cuối năm nay đấy! Nghe nói hộ chiếu của cậu ta gặp trục trặc?” Cô từng thỉnh thoảng liên lạc với cậu ta qua những email ngắn, hầu hết chúng là những tấm postcard hình về những nơi cậu đã đi qua, nhưng chẳng tấm nào có mặt cậu. Lá thư gần đây nhất cũng đã từ tháng trước.
Aiden im lặng một chút rồi trả lời cô: “Sẽ không cần phải chờ đến tận cuối năm, thật ra vấn đề của cậu ta cũng không quá khó giải quyết. Chỉ vài cú điện thoại cho những kẻ ở phía trên, và hộ chiếu của cậu ta coi như đã được làm mới!”
Rose nhìn Aiden đầy ngạc nhiên, anh nói như vậy có nghĩa là...
Và cô chợt hiểu ra điều gì đó.
“Aiden anh đã...”
Anh liếc nhìn cô, chậm rãi nói: “Anh không thể tìm được thứ trang sức nào đáng giá với em, cũng như món quà nào đủ giá trị, cái em mong chờ bấy lâu chính là người bạn thân nhất của mình trở về, phải không?”
Rose nhìn anh thật lâu, rồi ngước nhìn hình ảnh mặt trời đang dần lặn sau lớp kính xe, vệt đỏ dần khuất sau những tòa nhà, những khe núi, chìm sâu vào lòng đất, như trái tim cô đang chìm sâu vào anh.
“Cảm ơn anh, Aiden...”
Anh cười và thở dài, anh vươn tay mình gạt đi những giọt thuỷ tinh trong suốt từ khóe mắt cô.
“Đừng mít ướt, em biết anh không chịu được nước mắt của em mà.”
--- ------ ------
Chiếc xe lăn bánh đến sân bay nửa tiếng sau đó.
Rose hồi hộp đi cùng Aiden băng qua dòng người đến phi trường. Anh nói chuyện một chút cùng quản lý sân bay, và ông ta nhanh chóng vui vẻ cho cả hai tiến vào bãi hạ cánh. Khi Rose vừa đặt chân vào đó, một chiếc trực thăng màu đen đã xuất hiện ở đằng xa, tiếng cánh quạt át đi mọi âm thanh ở xung quanh. Mặc cho mái tóc dài của mình đang bay toán loạn giữa những cơn gió mạnh, cô vẫn tiến đến chỗ chiếc trực thăng. Khi những nhân viên an ninh gần đó đang nheo mắt vì sợ đám bụi từ mặt đất bốc lên, cô lại mở to mắt hết cỡ để tìm bóng dáng của cậu.
Khi chiếc trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh, cô lờ mờ nhìn thấy từ xa, một mái tóc đỏ đã bước xuống và cũng đang nheo mắt nhìn về phía cô.
Cậu đang chạy rất nhanh.
Rose bỏ lại giày cao gót, cô từ bước đi đến chạy hết sức về phía người đó.
Khi khoảng cách của cả hai chỉ còn vài bước chân, tầm nhìn của họ cũng được rút ngắn lại.
Mái tóc hung đỏ rực rỡ, đôi mắt xanh, vết sẹo ở bên mắt phải.
“Cậu lùn đi à?”
“Cậu đen đi đấy!”
Rose im lặng sau câu hỏi cùng phát ra từ cả hai, cô nhìn cậu thật lâu và chợt phì cười. Cậu cũng nhanh chóng nở nụ cười theo cô, vươn tay ra như mời gọi.
“Đồ ngốc này...!” Cô nhào đến ôm chặt cậu, giữ chặt lấy dáng hình xa lạ thân thuộc này! Khi còn là một đứa bé, cậu đã thích được cô ôm vào lòng và dỗ đi ngủ biết bao!
“Cậu... Đúng là lùn đi thật...” Cậu lầm bầm, và đưa tay siết chặt cô vào lòng.
“Mừng cậu trở về nhà... Brad!”