Gần mười hai giờ Quách Tĩnh Tĩnh mới tới. Dương Tuyền lái xe, trên xe mang theo một ít thức ăn, y xách đồ vào cửa.
Trương Thị ngửi thấy hương thức ăn mà y mang tới, lúc ấy mới đưa mắt nhìn đồng hồ ở trên tường, hóa ra đã mười hai giờ rồi.
“Xem đầu óc bà này, đã mười hai giờ rồi, Quách tiên sinh còn đang ở đây, thật ngại quá.”
Quách Tĩnh Tĩnh đặt thức ăn lên bàn, sau đó kéo tay Trương Thị ngồi xuống.
“Bà nội, trước tiên chúng ta ăn cơm đi, chắc bà cũng đói lắm rồi. Ông nội con đâu ạ?”
“Lão già ấy tới nhà ông Lưu rồi, con đừng có quan tâm lão ấy, lão chắc chắn sẽ không để mình bị đói đâu.”
Lúc lão Lưu đi, thấy tâm trạng của Trương Quốc Phú không tốt nên cứng rắn kéo lão tới nhà mình, đến bây giờ cũng chưa thấy trở lại, chắc là lão Lưu tìm lão uống rượu rồi.
Trương Thanh cầm chén, Quách Dực cầm đũa từ phòng bếp đi ra. Lúc Quách Tĩnh Tĩnh tới đã gọi điện trước cho bọn họ rồi.
“Mẹ, tâm trạng của ba không tốt, để bác Lưu trò chuyện với ba một chút cũng tốt. Nếu trong lòng mẹ lo lắng vậy một hồi nữa con qua giúp mẹ xem một chút.”
“Mẹ lo cho ông ấy cái gì chứ, lão già đấy cần gì phải lo lắng.” Tuy ngoài miệng Trương Thị nói như vậy song trong lòng vẫn sợ Trương Quốc Phú uống quá nhiều rượu.
Trương Thanh cười một tiếng không vạch trần bà, trong lòng thầm nghĩ sau khi ăn cơm xong sẽ đi xem một chút.
Thức ăn được dọn lên bàn, Trương Thị mở miệng nói xin lỗi với Quách Dực. Quách Dực nói đùa một câu, mọi chuyện đều bỏ qua hết. Trương Thị ngồi vào bàn, Quách Dực tự mình động thủ múc cho bà một chén cơm. Trương Thị bưng ở trong tay, vốn dĩ bà không có khẩu vị, nhưng Quách Dực đã xới cơm rồi, không ăn thì cũng không được hay cho lắm.
Ở phía dưới bàn, Trương Thanh bật ngón cái với Quách Dực. Quách Dực hơi nâng cầm, nhìn y với ánh mắt vô cùng đắc ý.
Trương Vu Hà đi từ trong phòng ra liền thấy tình cảnh trước mặt. Trương Thanh mím môi, cuối cùng vẫn nói một câu: “Ăn cơm đi.”
“Không cần đâu, cám ơn. Mẹ, con có chút việc phải đi ra ngoài một chuyến.”
Trương Vu Hà nói xong thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, trong mắt thoáng qua một tia sáng, sau đó dừng bước chân đang tiến ra ngoài cửa lại.
Quách Dực bình tĩnh nhìn ông ta, trong nháy mắt như lóe lên tia lửa. Trương Vu Hà lui về sau một bước, đối mặt với Quách Dực.
Cuối cùng Trương Vu Hà là người dời đi tầm mắt trước tiên, rồi ông ta xoay người ra cửa.
Trương Thị chờ ông ta đi rồi mới bưng chén ra ngoài nhìn quanh. Trương Thanh nhìn Quách Dực, tiếp đến lại nhìn Trương Thị, mím môi không lên tiếng. Lúc ăn cơm, tất cả đều giống như trước kia, không khác nhau là mấy. Không có người ngoài ở đó, Trương Thị cũng quan tâm tới tình trạng gần đây của Quách Tĩnh Tĩnh.
“Con làm ít chuyện mà cần phải khom người chút, cũng không được làm mấy chuyện phải nâng cánh tay nghen. Đến lúc tám tháng con phải chú ý một chút, bên người lúc nào cũng phải có người khác ở cùng, có biết không?”
Quách Tĩnh Tĩnh vừa gắp thức ăn cho Trương Thị vừa kêu: “Con biết rồi, bà nội.”
“Được rồi, đừng gắp cho bà nữa, con ăn nhiều vào.”
Trương Thị ngăn tay Quách Tĩnh Tĩnh lại, không để cậu tiếp tục gắp thức ăn cho mình nữa. Trương Thanh tận dụng cơ hội, từ bên kia gắp thức ăn tới bỏ vào trong chén của Trương Thị. Trương Thị nhìn người này, người này cười với bà; Trương Thị nhìn người kia, người kia cũng cười với bà. Trương Thị cạn lời rồi.
“Mấy đứa yên tâm, mẹ không yếu ớt như mấy đứa nghĩ đâu.” Trương Thị gảy gảy thức ăn đặt ở trên cơm.”Con cháu tự có phúc của con cháu, mẹ cũng hơn bảy mươi tuổi rồi, cũng không có bản lĩnh đi bảo vệ chúng nó cả đời được.”
“Mẹ, trước kia con cũng mãi lo lắng cho A Tĩnh, lo lắng chuyện của thằng bé và Hạ Phạm Hành nếu bị người khác biết được sẽ bị bàn tán sau lưng, nhưng bây giờ con lại không nghĩ như vậy nữa rồi. Nếu con cứ luôn luôn che chở cho nó như thế, lỡ đâu một ngày con không còn ở đây nữa, nó sẽ chỉ chịu khổ nhiều hơn thôi. Bây giờ phạm sai lầm không có sao, con còn có thể an ủi thằng bé, ở bên nó. Con chỉ nghĩ, nếu con không bảo vệ thằng bé cả đời được, vậy thì phải để tự thằng bé lớn lên, lớn lên đến khi nào đủ kiên cường, như vậy cho dù con không còn ở bên cạnh nó thì cũng không có gì có thể ràng buộc A Tĩnh được.” Trương Thanh cười với Quách Tĩnh Tĩnh phá lệ ôn hòa.
Quách Dực cũng nói: “Chuyện của Trương Kỳ, Vu Hà chắc chắn sẽ không mặc kệ, có thể nghĩ được biện pháp nào thì anh ta đều sẽ nghĩ cho bằng được, còn dư lại cũng là hình phạt mà Trương Kỳ phải tự gánh lấy. Nếu như chuyện này có thể khiến cậu ta cải tà quy chính thì đây đối với cậu ta mà nói lại là chuyện tốt, dì nói có đúng không?”
Trương Thị thở dài, không nói gì mà chỉ gật đầu một cái.
氺
Trương Vu Hà ra khỏi nhà Trương Thị liền gọi điện thoại cho Yamada Edako, hỏi bà ta: “Hai người bây giờ đang ở nơi nào?”
Yamada Edako nói tên của khách sạn ra, Trương Vu Hà lái xe một đường đi tới. Đứng trước cửa khách sạn năm sao cao cấp của thành phố, Trương Vu Hà cảm giác như huyết dịch cả người mình như đang sôi trào.
Nét mặt ông ta trở nên âm trầm. Ông ta lên lầu, nhấn chuông cửa. Một đoạn đường hết sức ngắn ngủi song biểu tình trên mặt Trương Vu Hà khiến nhân viên phục vụ phải sợ hãi, không dám lên tiếng.
Thời điểm Yamada Edako tới mở cửa, nhân viên phục vụ còn phải xác nhận quan hệ của hai người với bà ta mấy lần. Yamada Edako nói bọn họ đúng là vợ chồng, nhân viên phục vụ mới rời đi.
Trương Vu Hà vào cửa, kéo cổ áo ra giận dữ hỏi một câu: “Trương Kỳ đâu? Khiến tất cả mọi người người không ra người, quỷ không ra quỷ, nó còn dám thảnh thơi hưởng thụ cơ đấy!”
Vào phòng khách, ông ta mới phát hiện ra hai vợ chồng Yamada Kotaro đang ngồi ở trên ghế sofa, Trương Kỳ ngồi ở giữa. Yamada Riho kéo tay cậu ta, đau lòng nhìn vết thương trên mặt cậu ta.
“Khụ khụ.” Yamada Kotaro hắng giọng, thanh âm mang vẻ nghiêm trọng bất mãn.
Trương Vu Hà sửng sốt, sau một lát mới thoáng thu liễm lại ưu tư, nghiêm chỉnh đứng ở trước mặt hai vợ chồng Yamada, khom người gọi: “Cha, mẹ“.
Yamada Kotaro hơi nâng cằm. Lâu ngày không thấy con rể, ngay cả một câu hỏi thăm sức khỏe cũng không có, chỉ thấy sự tức giận đang hiện hữu trên gương mặt của Yamada Riho.
“Vu Hà, tại sao anh lại đánh cháu trai của tôi!”
Trương Vu Hà ngẩng đầu lên, nói thẳng với Yamada Riho: “Nó phạm sai lầm, thân là cha của nó, con tất nhiên có trách nhiệm phải giáo dục nó.” “Nhưng anh đã đả thương nó!” Yamada Riho nói chuyện không xuôi như Yamada Edako, thời gian bà ta học tiếng Trung không lâu như chồng và con gái mình, nhưng là vì Trương Kỳ, bà ta vẫn học không ít. (lại nhân vật mới tui xỉu lên xỉu xuống TAT)
“Mẹ nên hỏi tại sao con lại đánh nó.” Trương Vu Hà nhìn Trương Kỳ, “Tự mày nói cho ông bà ngoại mày, tại sao tao lại đánh mày?”
Trương Kỳ nhìn Trương Vu Hà mấy lần. Cậu ta không nói không rằng mà chỉ nhào vào trong ngực Yamada Riho, nức nở kêu: “Bà ngoại...”
“Trương Kỳ!” Trương Vu Hà không khống chế được tâm trạng, rống lên ngay trước mặt cha mẹ vợ.
“Vu Hà!” Trương Vu Hà quát Trương Kỳ, Yamada Kotaro cũng không vui, thấp giọng gào lên với ông ta, “Thái độ của anh như vậy rõ ràng là đang uy hiếp nó!”
“Cha!” Trương Vu Hà kéo dài âm điệu, mặt xám xịt như tro tàn, “Bây giờ người ta đã tìm tới cửa rồi, tùy thời nó đều có thể sẽ phải vào phòng giam. Chẳng lẽ thân là cha nó, con sẽ uy hiếp con trai của mình, đẩy nó vào ngục giam sao?”
Yamada Kotaro xụ mặt nhìn ông ta: “Anh sẽ làm như thế, bởi vì từ trong xương tủy anh đã là một thằng cứng nhắc khô khan rồi! Cháu trai của Yamada này, làm sao có khả năng đi ngồi tù chứ? Tuyệt đối không thể nào!”