Quách Dực tạm thời đổi kế hoạch muốn đi kinh thành nên trả đổi vé ở sân bay. Ông định lên máy bay muộn hơn hai tiếng so với thiếu niên, ông phải nhìn đứa nhỏ này lên máy bay trở về Tế Nam mới được. Trong lúc chờ đợi ở phòng chờ, lão Cát gọi video tới, muốn cùng ông nói chuyện phiếm. Video vừa được mở, trong màn hình xuất hiện hình ảnh lão Cát lệ rơi đầy mặt, vẻ mặt kích động không thôi.
“Ông… ông thật sự đã thay đổi rất nhiều, lão Quách, trưởng thành rồi, trưởng thành rồi!”
Quách Dực giễu cợt nói: “Trước khi nói câu này thì ông cất lọ thuốc nhỏ mắt hộ tôi cái.”
Lão Cát cười khan một tiếng, nhét nhét cái lọ nhỏ mắt xuống dưới mông.
“Đây không phải là do tôi mừng thay ông à?”
“Thật sự mừng thay tôi thì lần sau thể hiện ở trên người con trai tôi là được. Sau này nó không tránh được phải giao thiệp với ông, ông nhớ mở cửa sau, đừng có làm quá rõ ràng, tránh cho người khác còn tưởng rằng con trai tôi thật sự không có bản lĩnh.”
“…mịe!” Lão Cát tức giận nhếch miệng, lại cố ý thua (*) rồi, thậm chí còn không để cho người ta nói lại câu nào nữa, đúng là chưa từng thấy ai yêu cầu lắm như vậy.
(*) nguyên văn là 放水, nghĩa là bạn có khả năng làm nhưng lại không cố gắng, cố ý để thua.
Hai người trầm mặc trong chốc lát, sau đó Quách Dực mở miệng hỏi: “Muốn nói cái gì? Nhanh lên một chút đi, tôi sắp phải lên máy bay rồi.”
Lão Cát nhấp mím môi, vẻ mặt ngưng trọng: “Ông nghĩ xong rồi?”
Quách Dực gật đầu một cái.
“Nhưng mà anh ta… Dù sao cũng là anh trai ông.”
“Tôi sẽ không cho tăng thêm tội danh cho anh ta mà không có chứng cứ, nhưng anh ta phải chịu trách nhiệm cho những gì mình đã làm.” Thái độ của Quách Dực rất kiên quyết. Lão Cát nghe ông nói như vậy cũng không thể nói gì hơn, chỉ thở dài nói: “Tôi chủ yếu là sợ ông không thoải mái, ông từ trước đến giờ toàn mạnh miệng mềm lòng…”
“Được rồi, đứa nhỏ này phải lên máy bay rồi, điện thoại di động phải trả cho nó, một hồi nữa ông gửi địa chỉ của những người đó cho tôi.”
Lão Cát dừng lại một chút, tiếp đó than thở gật đầu một cái.
Quách Dực cúp điện thoại, trả điện thoại di động lại cho thiếu niên kia. Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Quách Dực, đột nhiên hỏi: “Con muốn làm lính, chú cảm thấy con có được không?”
Quách Dực lắc đầu: “Không được.”
“Tại sao!” Thiếu niên không vui.
Quách Dực cười cực kì thô bỉ, tiến tới bên tai thiếu niên nói bảy chữ: Cẩn thận khó giữ được hoa cúc.
Thiếu niên vừa nghe liền hiểu, đỏ mặt mắng: “Lão lưu manh!”
Quách Dực ha ha cười to, xoa đầu thiếu niên rồi đẩy cậu lên máy bay. Thiếu niên đi được một nửa thì quay đầu lại nhìn bóng lưng Quách Dực, lấy điện thoại di động ra chụp ông, thấp giọng lẩm bẩm: “Tương lai mình nhất định phải tìm một người đàn ông như vậy làm bạn trai, hừ!”
Đưa thiếu niên lên máy bay xong, Quách Dực cuối cùng cũng có cơ hội được rảnh rỗi. Ông thầm mắng lão Cát không phải người, lấy được tiểu tổ tông như vậy. Có điều khi nghĩ đến tính hướng của thiếu niên, Quách Dực híp mắt một cái, trên mặt xuất hiện nụ cười đểu, sau này chắc chắn có thể xem náo nhiệt của lão Cát rồi!
Thừa dịp thời gian lên máy bay còn dài, Quách Dực gọi điện cho Trương Thanh. Đã mấy ngày không gặp y mới phát hiện cho dù là tách ra nhưng tim vẫn luôn đặt ở trên người của người đó, chưa bao giờ chịu rời đi.
Bên kia điện thoại được nhận rất nhanh, chỉ vang lên một tiếng liền tiếp thông.
” A lô.”
“A Thanh, đang làm gì đó? Nhanh như vậy đã nhận điện thoại rồi, không biết có phải luôn cầm điện thoại trong tay chờ anh gọi không? Nhớ anh như thế cơ à?”
“Làm sao có thể chứ! Em vừa mới lấy điện thoại xem giờ thì anh gọi tới đúng lúc đó chứ! Đừng có tự mình đa tình.” Quả nhiên y vẫn không đổi tính, vừa chòng ghẹo một tí đã xù lông rồi.
Quách Dực thấp giọng cười lên, Trương Thanh dừng một chút rồi nhẹ nhàng nói: “Anh… Tâm trạng không tệ sao?”
” Ừ, cũng không tệ lắm.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Tiếng Trương Thanh thở phào nhẹ nhõm rất rõ ràng. Quách Dực nhướng mày, trên mặt lộ vẻ bất lực cùng xúc động.
“Làm sao, sợ anh xảy ra chuyện à?”
Lần này Trương Thanh không trả lời, không nói phải cũng chưa nói không phải.
“Yên tâm, anh không có việc gì cả, ” Quách Dực biết câu trả lời của y, “Có một số việc thôi, anh biết chừng mực mà, em đừng lo lắng.” “Vậy bây giờ anh đang ở nơi nào? Lúc nào thì trở lại?” Trương Thanh bĩu môi, trong giọng nói mang chút than phiền.
“Cũng nhanh thôi, giờ anh đang ở Thiên Tân, tới kinh thành làm ít chuyện, rất nhanh sẽ trở lại thôi, đừng lo lắng.”
“Lo lắng cái gì chứ, anh cũng lớn như vậy rồi, em không lo lắng…”
“A Thanh, ” Quách Dực hơi đề cao âm lượng gọi một tiếng.
“Ai, sao thế?” Trương Thanh hỏi ngược lại ông.
Quách Dực dừng một chút, cuối cùng vẫn không nói cho y chuyện ông gặp Mộc Vĩ, chỉ chuyển đổi đề tài hỏi: “Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh có khỏe không? Phạm Hành có nói lúc nào về không?”
“À, em nghe Tĩnh Tĩnh nói, Phạm Hành sắp trở lại rồi, đến lúc đó nó và A Chương sẽ cùng chăm sóc, em cũng có thể yên tâm hơn chút.” “Cha mẹ em thì sao? Cũng khỏe cả chứ?”
“Họ khá ổn, hôm nay đã lên đường đi Nam Kinh rồi. Khoảng thời gian này Trương Vu Hà cũng không xuất hiện, không biết có chuyện gì, có điều em cũng không muốn để ý tới. Bây giờ em chỉ muốn A Tĩnh có thể bình an sinh con ra, anh cũng đừng ở bên ngoài quá lâu. Làm ông nội không thể không chịu trách nhiệm như vậy được.”
Quách Dực híp mắt lại: “Còn nói không nhớ anh à, lấy cả cháu trai để dụ anh về, Thanh Thanh thật xấu quá.”
“… Anh có thể nghiêm chỉnh chút đi được không! Bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn nói những lời này! Anh không ngại nhưng mà em ngại! Quên đi, anh về càng trễ càng tốt, em cúp đây, tạm biệt!”
“Nhiều nhất một tuần anh sẽ về, chờ anh.”
Thừa dịp Trương Thanh cúp điện thoại, Quách Dực nhanh chóng nói câu này. Đầu bên kia dừng lại, không có ai trả lời, điện thoại bị cúp mất, nhưng mà Quách Dực biết, Trương Thanh đã nghe thấy.
Quách Dực dĩ nhiên không gọi lại nữa, chỉ hơi cúi đầu, tươi cười rạng rỡ.
*
Trương Thanh cúp điện thoại, xoay người nói với Trầm Hà ở một bên: “Tôi chỉ có thời gian một tuần, một tuần có thể chữa khỏi không?”
Trầm Hà vuốt tay, đầy bất đắc dĩ nói: “Tôi cũng không biết.”
“Thật sao…” Trương Thanh nằm ở trên ghế sa lon đơn, “Vậy bắt đầu đi.”
Kết quả lần đầu tiên chữa trị của Trương Thanh không quá thuận lợi, lúc đi ra, sắc mặt của y trắng bệch, môi như sắp bị cắn nát tới nơi.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Tử Chương ở bên ngoài chờ y. Lúc y đi ra, Quách Tĩnh Tĩnh thấy trán Trương Thanh ướt đẫm mồ hôi, môi đều sắp bị nát thì sắc mặt trở nên âm trầm, vô cùng khó coi. Cậu không nói không rằng, chỉ đỡ Trương Thanh qua một bên ngồi xuống. Trương Thanh tựa vào vai Quách Tĩnh Tĩnh, ôm lấy eo cậu và nói: “Sắp không ôm hết rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe thấy giọng nói của y đang run rẩy, cậu chẳng nói mấy câu khuyên bảo y như thường ngày nữa mà chỉ nói một câu:”Ba nghỉ ngơi một lúc đi.”
“… Ừ.” Trương Thanh hừ đáp một tiếng, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Quách Tử Chương đứng ở một bên, hỏi Trầm Hà: “Sao vậy ạ?”
Biểu tình của Trầm Hà có chút phức tạp, hồi lâu sau mới thở dài nói: “Bất kể tôi có dùng cách nào đi nữa cũng không thể nào khiến ba cháu mở miệng được. Tôi cần nói chuyện với thầy tôi một chút, có điều các cháu cứ yên tâm, những gì không nên nói tôi sẽ không nói, có được không?”
Quách Tử Chương nhìn Trương Thanh, sau đó gật đầu: “Có thể ạ, làm phiền bác sĩ Trầm rồi.”
Trầm Hà cũng không khách sáo, gật gật đầu nói: “Đúng là rất phiền, có điều tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của mọi người dành cho tôi.”
Quách Tử Chương cảm kích cười một tiếng.
Trương Thanh vẫn phải tiếp tục chữa trị, chỉ có điều mỗi ngày đường đi từ thôn Mã Tỉnh tới bên này có phần lắc lư. Trương Thanh và Quách Tử Chương còn tạm ổn, nhưng bọn họ không muốn Quách Tĩnh Tĩnh phải mệt mỏi, có điều Quách Tĩnh Tĩnh vô cùng kiên quyết, có mười con trâu cũng không quật nổi. Bất kể như thế nào cậu cũng phải ở bên cạnh Trương Thanh.
Quách Tử Chương thấy cậu kiên quyết như thế cũng là không thể làm gì, cuối cùng vẫn là Quách Tĩnh Tĩnh đề nghị tới tiểu khu bên kia ở. Nếu như ở bên đó thì có thể tiết kiệm được nửa chặng đường tới bệnh viện, hơn nữa nhà ở bên kia cũng chưa trả. Sau đó Quách Tĩnh Tĩnh mới biết, hóa ra căn nhà đó không phải là Hạ Phạm Hành thuê mà hắn đã mua lại rồi.
Rời khỏi bệnh viện, Quách Tử Chương lái xe chở bọn họ về tiểu khu. Bà vú đã thôi việc, với tình huống hiện tại của Quách Tĩnh Tĩnh trong nhà cũng không thích hợp có thêm người ngoài. Có một khoảng thời gian không ở nhà, cũng may trừ sân và sàn hơi bụi bặm ra đồ thì trước đó đồ dùng trong nhà đã được phủ vải lên, bây giờ chỉ cần gỡ xuống là được.
“Lau nhà cứ để anh.” Quách Tử Chương cười cầm cây lau nhà lên, vén tay áo, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc.
Trương Thanh nhìn hai căn phòng một chút: “Chăn cất ở trong ngăn kéo à? Vậy để ba trải giường chiếu.”
“Vậy con…”
Quách Tĩnh Tĩnh còn chưa nói hết, Trương Thanh đã chỉ chỉ ghế sa lon rồi nói: “Con đi nghỉ ngơi đi, không được làm gì hết.”
“Ba nói đúng, nếu em thấy nhàm chán vậy thì cầm bình nước tưới cho cây cỏ trong sân đi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn một vòng, lau nhà, trải giường đều là những chuyện phải khom người, cậu quả thật không làm được. Cậu muốn làm cơm tối nhưng trong phòng bếp lại trống trơn nên cũng không làm được. Cậu chỉ có thể bĩu môi cầm bình tưới nhỏ đi tưới hoa.
Trương Thanh lại mừng muốn chết.
“Ha ha, lần đầu tiên thắng được A Tĩnh, chậc chậc, vẫn là A Tĩnh đáng yêu nhất lúc nghe lời…”
Y vừa nói vừa vào trong phòng ngủ, Quách Tử Chương nhìn nhịp bước nhanh nhẹn của y, trong lòng lại xuất hiện trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn.
Quách Tử Chương lau nhà xong liền đi dọn sân. Trong sân trồng không ít hoa cỏ, cho nên dọn dẹp có phần khó khăn. Anh vừa ra ngoài đã thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở trước chậu cây cảnh ngẩn người. Quách Tử Chương đi tới hỏi: “Em sao đó?”
Quách Tĩnh Tĩnh chỉ một chậu hoa đã khô héo trong đó và nói với Quách Tử Chương: “Chậu hải đường này chết rồi.”
“Thật sao? Để anh xem nào.”
Quách Tử Chương ngồi xổm xuống, khều khều cây ở trong đất rồi nói: “Cây vẫn còn sống, chỉ cần chăm sóc tốt chắc có thể sinh trưởng tiếp.”
“Thật ạ?” Quách Tĩnh Tĩnh nhoài đầu nhìn, Quách Tử Chương chỉ vào gốc cây giữa chậu cho cậu nhìn.
“Em nhìn thấy không? Loại cây hải đường này rất dễ nuôi, chỉ cần lột chạc cây ra cắm vào trong đất là có thể sống rồi. Xem ra Hạ Phạm Hành cũng biết bản thân không giỏi làm vườn nên mua toàn là những loại cây dễ nuôi.”
Quách Tử Chương đùa, thuận tiện chọc ngoáy Hạ Phạm Hành một câu. Đam Mỹ Sắc
Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, sau đó hỏi Quách Tử Chương: “Anh Chương, anh nói xem lúc nào anh Phạm Hành mới về?”
Quách Tử Chương sửng sốt một chút rồi đứng lên hỏi nhỏ: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là em thấy hơi mệt thôi.” Quách Tĩnh Tĩnh nói, qua cửa sổ trong suốt nhìn về phía Trương Thanh vừa nói muốn trải giường giờ đây lại đang ngẩn người.
Quách Tử Chương làm sao không hiểu Quách Tĩnh Tĩnh đang ám chỉ cái gì. Anh đưa tay vỗ vai cậu một cái, trấn an nói: “Không có chuyện gì đâu, Phạm Hành sẽ về nhanh thôi, tất cả mọi chuyện rồi cũng sẽ qua.”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương, Quách Tử Chương nhướng mày cười với cậu một tiếng.
“Vui lên nào, em vui vẻ thì mọi người cũng sẽ vui vẻ. Tĩnh Tĩnh, chỉ cần em và bảo bảo trong bụng sống thật khỏe mạnh đã là chuyện vui vẻ nhất trong nhà ta rồi.”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe xong thì gật đầu, lại gật đầu thêm một cái nữa mới buông bình nước xuống, nói: “Em đi giúp ba trải giường, ba làm một mình không được.” Cậu nói xong liền đi vào phòng. Quách Tử Chương trông bước chân vội vã của cậu, cúi đầu thở dài.
Anh lấy điện thoại ra gọi điện cho một người.
“Ê, A Tĩnh nhà chúng tôi mất hứng rồi, lúc nào cậu về đấy? Hiệu suất làm việc kém vờ lờ, cậu mà không trở về nhanh có tin tôi gửi email giấy li hôn qua cho cậu không?”