“Vu Hà ơi Vu Hà, sao mày có thể nói ra những lời này cơ chứ!” Trương Quốc Phú bị tức đến nỗi phải rơi lệ, lão vừa đấm lên người Trương Vu Hà vừa kêu khóc, “Mày nói thế là muốn bị trời đánh sao, mày cái đồ bất hiếu này, cái đồ bất hiếu này!”
Vào lúc này Trương Thị lại vô cùng bình tĩnh. Bà nhìn Trương Quốc Phú rồi lạnh nhạt nói: “Ông đánh nó làm gì? Cứ để cho nó nói.”
Nói xong, bà lại nói với Trương Vu Hà: “Mày muốn nói cái gì thì hôm nay cứ nói đi, tao không ngăn cản mày đâu.”
Trương Vu Hà hít nước mũi, nuốt xuống nghẹn ngào nơi cổ họng, ông ta nhếch miệng cười một tiếng đầy giễu cợt.
“Mẹ, con vẫn luôn không hiểu tại sao ban đầu mẹ lại không đồng ý để cho con cưới Edako. Mẹ nói mẹ không chấp nhận được người Nhật Bản, được, con hiểu, nhưng mẹ có cần phải nhất quyết nói như vậy không? Con tới Nhật Bản, con đợi mấy chục năm liền. Con có nhà nhưng lại không thể trở về, tại sao thế? Cũng là bởi vì câu nói kia của mẹ đó! Mẹ có còn nhớ mẹ nói như nào không? Mẹ nói, nếu như con cưới Edako thì mẹ sẽ không nhận đứa con trai này nữa! Không để cho con trở về cái nhà này! Lúc ấy sao mẹ lại ác như thế hả mẹ? Sao mẹ có thể nói ra những lời ấy dễ dàng như vậy chứ?” Ngón tay của Trương Vu Hà đập đập xuống mặt bàn, từng câu từng chữ chất vấn như chém đinh chặt sắt.
Trương Thị nhấp môi, không đáp lời.
Trương Vu Hà tiếp tục nói: “Vâng, trong lòng con vẫn luôn hiểu, mẹ vẫn nghĩ cho con, trong chuyện này là con tự do phóng khoáng một lần, nhưng con theo đuổi tình yêu đích thực là sai sao? Mẹ có biết không? Con vẫn luôn chờ điện thoại của mẹ, mỗi một...mỗi một lần tết đến, con trông mong mẹ gọi cho con, bảo con về nhà ăn tết, nhưng con chờ một năm rồi lại một năm vẫn không thấy mẹ gọi. Mẹ biết rõ con gọi điện với ba, nhưng tới tận bây giờ mẹ vẫn im lặng. Con không hiểu con đã làm gì mà mẹ lại cứ nhất định không gặp con như vậy!”
“Trương Vu Hà!” Trương Quốc Phú hất tay cho Trương Vu Hà một cái bạt tai, một tiếng “bốp” vang lên vô cùng thanh thúy.
“Vu Hà!” Yamada Edako hoảng sợ vội vàng nhìn mặt của Trương Vu Hà, trê đó in một dấu bàn tay đỏ tươi. Yamada Edako quay đầu nhìn Trương Quốc Phú, trong mắt lấp lánh ánh nước cùng lửa giận.”Ba chồng, sao ba có thể đánh chồng con được cơ chứ!”
Trương Kỳ cũng nhào tới, đẩy Trương Quốc Phú lảo đảo một cái.
“Không cho phép ông đánh ba con!”
Tình trạng của Trương Quốc Phú vốn dĩ đã không tốt, lão bị đẩy như vậy, bước chân lảo đảo rồi đụng phải mặt tường. Trương Thanh bỗng nhiên đứng dậy, tình cảnh quả thực quá hỗn loạn nên không có ai chú ý tới y. Trương Thanh đi tới trước mặt Trương Kỳ, hất tay tát cho Trương Kỳ một cái.
“A!” Trương Kỳ che đi bên mặt bị đánh, sợ ngây người. Không ai nghĩ tới, người như Trương Thanh cũng sẽ động thủ đánh người.
“Anh làm gì thế!” Yamada Edako sắp điên mất rồi, bên này chồng bị đánh, bên kia con trai cũng bị đánh nốt. Bà ta nhào tới, đứng ở trước mặt Trương Thanh kích động nói một đống tiếng Nhật. Trương Thanh nghe không hiểu, cũng lười để ý tới bà ta. Y quay đầu nhìn Trương Vu Hà rồi nói: “Cháu trai đánh ông nội của mình, đây chính là con trai ngoan mà anh dạy dỗ đó à? Chính là đứa trẻ thiện tâm trong miệng của mấy người sao?”
Trương Vu Hà buông cánh tay đang che mặt xuống, ánh mắt nhìn Trương Thanh hết sức lạnh lùng: “Một người để mặc cho con trai mình dây dưa với người đàn ông khác, anh cảm thấy anh có tư cách gì để nói tôi?”
“Cho nên anh cho rằng, nếu như Yamada Edako là một người đàn ông thì anh cũng sẽ không yêu bà ta có đúng không? Thứ anh yêu chỉ là vẻ phụ nữ bên ngoài của bà ta? Đây chính là thứ tình yêu không quan tâm mọi thứ trong miệng anh à?” Trương Thanh phản kích lại.
Lúc này, mặt của Trương Vu Hà còn đen hơn cả đít nồi. Trương Thanh lại dùng điều mà ông ta vừa mới nói để vả lại ông ta, vấn đề này bất kể ông ta có trả lời như thế nào thì cũng là tự vả vào mặt mình.
“Huống chi, trước đây thằng bé cũng đã hỏi ý kiến của tôi, tôi đồng ý nó mới ở bên người đó, bởi vì tôi là ba của nó, bởi vì tôi đã dưỡng dục nó hai mươi năm, bởi vì nó cho rằng tôi có tư cách này!” Trương Thanh tiếp tục cứa vào vết thương của ông ta. Trương Vu Hà cắn răng nghiến lợi: “Trương Thanh, đừng có mà ở chỗ này chửi chó mắng mèo!”
“Tôi cứ nói đấy, làm sao? Chẳng lẽ tôi nói sai sự thật sao?”
Trương Thanh cười lạnh một tiếng, nhìn Trương Vu Hà kiểu: Khó chịu thì tới đây mà cắn ông đi!
Yamada Edako hiểu Trương Vu Hà rất rõ. Bà ta biết chỉ như vậy thôi thì chưa đủ để kích Trương Vu Hà động tay động chân, nhưng bà ta không chịu nổi cảnh chồng mình bị ức hiếp như vậy, không chịu nổi Trương Thanh miệng đầy lý lẽ. Bà ta mắng một câu bằng tiếng Nhật, sau đó nhào tới muốn cào mặt Trương Thanh.
“A Thanh!” Trương Thị thấy móng tay của Yamaha Edako rất kinh người, ở bên trên còn sơn móng tay màu đỏ tươi, nhìn qua cũng khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa bà ta còn muốn cào mặt Trương Thanh như kẻ điên, nhìn thấy liền sợ hết hồn hết vía.
Trương Thanh nắm lấy hai cổ tay của bà ta, đối mặt với bà ta. Y không cảm thấy có lỗi mà trái lại còn cảm thấy hưng phấn nữa. Đánh nhau mà, ai mà không biết chứ! Cái gì mà không đánh nhau với đàn bà chứ, y mặc kệ!
Yamada Edako dù sao cũng là một người phụ nữ, lại thấp hơn Trương Thanh rất nhiều, bà ta tất nhiên không phải là đối thủ của Trương Thanh. Trương Thanh cũng có chừng mực, không thật sự muốn làm cho bà ta bị thương; nhưng y vạn lần không nghĩ tới, ý của Yamaha Edako không phải là như vậy. Hai người đẩy nhau mấy cái, Trương Thanh cảm giác bản thân cũng chẳng dùng sức mấy mà Yamaha Edako lại bị đẩy ngã ra, bụng đụng phải góc bàn, đau đớn kêu thảm một tiếng, mặt mũi cũng trở nên trắng bệch.
“Edako!”
“Mama (mẹ)!”
Yamada Edako quỳ sụp xuống đất, ôm bụng nằm bò ở trên băng ghế. Bà ta nhìn Trương Vu Hà rồi đưa tay ra với ông ta: “Em đau (thật là đau)...”
Trương Vu Hà đi tới, dùng sức nâng Yamada Edako lên, đỡ bà ta ngồi trên băng ghế. Thấy Yamada Edako vô cùng thống khổ nhắm hai mắt lại, lông mi run run, Trương Vu Hà thở phì phò, xoay người tóm lấy cổ áo của Trương Thanh.
“Trương Thanh!!”
Trương Thanh thấy Trương Vu Hà như muốn ăn thịt mình, y không thấy sợ chút nào, y chỉ nghiêng đầu nhìn Yamaha Edako mặt đầy khó hiểu, ngạc nhiên nói: “Tôi không đẩy cô ta..”
“Nhìn hiện trường thì thấy chuyện không phải như vậy đâu.”
Một giọng nam truyền tới từ sau lưng. Trương Thanh nghe thấy, hơi sững sờ chút, còn cảm thấy khẩu khí của người này không được ổn lắm. Y mới vừa đắc ý được một chút, vào lúc này lại nhe răng, bày ra vẻ đau răng.