Nhà Có Chính Thê

Chương 224: Chương 224: Mẹ con xích mích




Trương Vu Hà vẫn phải có lòng hiếu thảo, chạng vạng tối ngày thứ hai sau khi Trương Thị gọi điện thoại tới, Trương Vu Hà đã chạy về từ Thượng Hải, đi suốt đêm trở về An Huy, lúc đến thôn Mã Tỉnh đã là mười một giờ khuya.

Thời điểm Trương Thị cùng Trương Quốc Phú nghe tiếng xe vang lên, hai người đồng thời mở cửa phòng ra. Hai ngày nay họ chia phòng ngủ, hóa ra hơn nửa đêm rồi mà hai người còn chưa ngủ.

Trương Quốc Phú nhìn Trương Thị, sau đó lại nghiêng đầu thở dài, đi qua mở cửa phòng. Trương Thị không lên tiếng, trở vào trong mặc quần áo xong mới đi ra.

Trương Thanh ở cách vách cũng dậy rồi. Hai ngày nay Trương Thanh cũng ở lại, bao gồm cả Quách Dực nữa. Trương Quốc Phú cũng thật sự không có tinh lực để quan tâm tới bọn họ, rõ ràng có hai gian phòng, nhưng hai người đàn ông trưởng thành ngủ chung một gian, lão cũng không hỏi thêm một câu.

Quách Tĩnh Tĩnh vốn dĩ cũng muốn ở lại, nhưng tình trạng của cậu rất đặc biệt. Trương Quốc Phú còn chưa biết chuyện cậu mang thai nên Trương Thanh để cậu trở về ngôi nhà gạch đỏ, vì thế Dương Tuyền còn cố ý xin nghỉ để ở cạnh chăm sóc cho cậu. Quách Tĩnh Tĩnh nói không cần, y liền nói y muốn làm tài xế miễn phí. Quách Tĩnh Tĩnh biết y có ý tốt, cậu chỉ lo rằng những người đó lại tới gây chuyện thôi.

Bên này Trương Thanh cũng mở cửa ra rồi. Trương Thị đã mặc quần áo tử tế, Trương Thanh đi tới, thần sắc lo âu kéo tay bà rồi kêu một tiếng: “Mẹ...”

“Sao con lại dậy rồi?” Trương Thị quay đầu nhìn, “Quách tiên sinh đâu?”

“Anh ấy cũng tỉnh rồi ạ, còn đang ở trong phòng, con không để cho anh ấy đi ra đây.”

Trương Thị gật đầu một cái: “Vậy con cũng đừng đi ra, trở về trong phòng đi.”

Trương Thanh lắc đầu: “Không, con ở với mẹ.”

Trong lòng Trương Thị vẫn không thôi: “Vu Hà nói chuyện nghe không xuôi tai, con nghe mẹ đi, vào trong phòng ngồi đi.”

Trương Thanh không lên tiếng, chỉ đưa tay kéo cánh tay của Trương Thị, xiết chặt tay lại. Trương Thị thấy y như vậy còn có thể nói gì đây, trong lòng vẫn luôn cảm thấy khổ sở, vào lúc này lại xuất hiện chút ngọt ngào. Bàn tay thô ráp của bà run rẩy vuốt ve gương mặt của Trương Thanh, giúp y đè lại lọn tóc vì ngủ mà vểnh lên.

Trương Thanh cười thân thiết với Trương Thị một tiếng, lúc này bà mới hơi thả lỏng, khóe miệng vẫn luôn mím chặt lúc này mới hơi nhếch lên một chút.

Sau khi Trương Vu Hà đưa Yamaha Edako và Trương Kỳ vào cửa, vừa hay nhìn thấy cảnh mẹ hiền con thảo. Ông ta nghĩ lại lúc đêm ba mươi mẹ còn cãi vã với mình liền lạnh mặt xuống, đứng ở cửa bất động. Yamada Edako ngẩng đầu nhìn Trương Vu Hà, sau đó hơi cúi đầu xuống, trong mắt lóe sáng.

Bà ta nghĩ, có lẽ lần này trở về là đúng đắn, để Trương Vu Hà hoàn toàn từ bỏ niệm tưởng về nơi này đi.

Trương Quốc Phú đóng cửa phòng, xoay người thiếu chút nữa đã đụng vào Yamada Edako. Yamada Edako né người tránh ra, nhíu mày lại. Trương Quốc Phú cũng ngẩn người, không nhìn thấy sự chán ghét ở trong mắt bà ta, lão ngẩng đầu hỏi Trương Vu Hà ở trước mặt: “Sao lại đứng im ở đây thế?”

Trương Vu Hà nghiêm mặt, đi tới phía trước. Trương Thị cũng nhìn thấy bọn họ nhưng lại không lên tiếng, bà kéo tay Trương Thanh đi tới gian nhà chính ngồi xuống. Bóng đèn ở trong phòng là bóng đèn kiểu cũ, tròn vo giống như giọt nước, hơi ga phát ra ánh sáng mờ nhạt, chỉ cần hơi quay lưng lại che đi một chút là đã không thể thấy rõ mặt người.

Trương Thị ngồi ở đó, mặt không có cảm xúc gì. Bà hơi cong lưng, mắt nhìn về phía trước, không nhìn con trai mà cũng chẳng nhìn cháu trai, bà chỉ cứ nhìn như vậy.

Trương Vu Hà siết quả đấm, đi tới trước mặt Trương Thị, giọng điệu ương ngạnh gọi một tiếng: “Mẹ.”

Trương Kỳ ngủ một đường, vào lúc này còn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Cậu ta đi tới, ngáp dài ngáp ngắn muốn tìm băng ghế ngồi xuống, vừa mới giơ chân lên, Trương Vu Hà đã đưa tay kéo cậu ta một cái, không để cho cậu ta ngồi.

“Ba, ba làm gì thế?” Trương Kỳ quay đầu trợn mắt nhìn ông ta, phát hiện sắc mặt của Trương Vu Hà vô cùng khó coi nên cũng không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn lui sang bên cạnh.

Vì vậy người một nhà bọn họ cứ đứng ở trước mặt Trương Thị như vậy, ai cũng không ngồi xuống.

Trương Thị như không nhìn thấy động tác của Trương Vu Hà, nửa ngày không đáp lại, Trương Vu Hà như đang đọ sức với bà.

Trương Quốc Phú ở bên cạnh nhìn hết từ chỗ này sang chỗ khác, cuối cùng cũng sừng sộ lên giáo huấn con trai: “Còn đứng làm gì? Mày còn đợi ông già này mời mày ngồi xuống mày mới ngồi à?”

Cơ hàm của Trương Vu Hà hơi giật giật. Ông ta không nói câu nào mà chỉ ngồi xuống, Trương Kỳ cũng ngồi ở một bên, Yamada Edako ngồi ở bên cạnh ông ta. Bàn tay của bà ta nắm lấy tay chồng ở dưới bàn hơi dùng chút lực, Trương Vu Hà lập tức nắm chặt lấy tay bà ta. Trong lòng Yamada Edako bỗng dưng cảm thấy hết sức ngọt ngào.

Hôm nay Trương Kỳ cũng an tĩnh khác thường, trừ một câu mơ mơ màng màng lúc trước ra thì đến bây giờ vẫn luôn ngậm miệng, cúi đầu nhìn tay mình. Móng tay của cậu ta được sửa rất đẹp, trên móng tay bôi một lớp sơn bảo vệ, dưới ánh đèn lờ mờ vẫn sáng bóng như cũ.

Lúc tới, Trương Vu Hà đã hỏi Trương Kỳ gần đây có phải đã làm chuyện gì hay không, tại sao lại có người đến tìm bà nội gây phiền phức. Trong lòng Trương Kỳ biết rõ, có thể là chuyện của A Kim bị phát hiện ra rồi, nhưng chuyện đã trôi qua lâu như vậy rồi mà hôm nay những người này mới tới làm loạn, nhất định là không có bản lĩnh, huống chi Đường Đại Nghiệp cũng đã chết rồi, cậu ta càng không sợ.

Cậu ta ở trước mặt ba mình vừa khóc vừa làm loạn, nói ra hết chuyện A Kim đã lừa dối mình như nào, còn bán mình cho Đường Đại Nghiệp ra sao cho Trương Vu Hà nghe, nói vô cùng thê thảm. Cậu ta nói A Kim cả ngày chỉ biết lăn lộn với mấy kẻ không đàng hoàng rồi bị người ta trả thù, nhưng chuyện này tuyệt nhiên không phải cậu ta làm.

Con trai do mình nuôi lớn, Trương Vu Hà vẫn hiểu tính tình của cậu ta. Cậu ta quả thật có chút kiêu căng, nhưng sẽ không có lá gan đi giết người phạm pháp. Giống như Trương Kỳ đã tự nói, bản thân A Kim không phải là người đứng đắn, có một câu “gần mực thì đen gần đèn thì rạng”, xảy ra loại chuyện đó cũng là chuyện sớm muộn.

Mà bọn họ sở dĩ vu hãm cho Trương Kỳ là bởi vì biết tuổi Trương Kỳ còn nhỏ, điều kiện gia đình lại tốt nên muốn nhân cơ hội vơ vét tài sản thôi.

Thật ra thì có đôi lời Trương Vu Hà nói đúng. Gần mực thì đen, không phải nói tất cả mọi người đều sẽ như vậy, nhưng bản thân con người khó tránh khỏi cám dỗ, hoàn cảnh có thể thay đổi một người rất nhiều. Ông ta nói A Kim không đứng đắn, nhưng nếu như Trương Kỳ quen biết được loại người như vậy, chẳng lẽ cậu ta cũng không có vấn đề sao?

Bất kể như thế nào thì vào lúc này Trương Vu Hà vẫn tin tưởng vào lời Trương Kỳ nói, thậm chí một khắc kia khi ông ta thấy Trương Thanh, ông ta cũng hoài nghi có phải y cũng tham gia vào tất cả những chuyện này hay không. Người đàn ông nhìn bề ngoài có vẻ biết điều thuần thiện biết điều này đã từng nói ra những lời đầy ý châm chọc, đến bây giờ ông ta vẫn còn nhớ rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.