Nhà Có Chính Thê

Chương 246: Chương 246: Mộc Vĩ nổi điên




Mộc Vĩ nuốt nước miếng một cái.

“Anh ta nói… anh ta nói tôi được tự do, nhưng cả nhà tôi phải rời khỏi kinh thành, mãi mãi không được phép xuất hiện ở trước mặt anh, nếu không tôi sẽ là kẻ vượt ngục, tôi sẽ bị tuyên án nặng hơn.”

Lúc ấy Mộc Vĩ dẫu sao còn trẻ tuổi, người có tiền có quyền như Quách Bình chỉ đe dọa một thoáng cũng đủ để gã sợ tè ra quần, huống chi trải qua chuyện như vậy, dù có bảo gã ở lại kinh thành gã cũng chẳng tình nguyện.

Đều nói lòng hiếu kì hại chết người, Mộc Vĩ cũng bởi vì nhất thời tò mò mà thiếu chút nữa đã ném đi mạng mình.

Mộc Vĩ đã không sao, ngục giam bên kia nhất định phải có giao phó. Gã nhanh miệng, không nhịn được mà hỏi Quách Bình: “Vậy… người thay thế tôi vào ngục giam là ai?”

Quách Bình đương còn trẻ, lệ khí giữa mi mắt cũng càng thêm bén nhọn. Hắn ta lạnh lùng nói: “Cái này không liên quan đến cậu.”

Mộc Vĩ vẫn còn khôn, gã thoáng suy nghĩ một chút liền đoán được, nhưng gã không khống chế được tâm trạng của mình, há miệng nói: “Là Mộc Thanh?!”

Ánh mắt Quách Bình có phần âm trầm, giọng điệu âm độc nói: “Cậu ta đáng chết!”

Mặc dù Mộc Vĩ hận Mộc Thanh, cũng quả thật đã từng nghĩ hận không thể giết chết được y, nhưng thật sự giết người gã vẫn không dám, có điều gã biết, Quách Bình dám.

Kẻ run sợ sợ kẻ độc ác, kẻ độc ác sợ kẻ liều mạng, Quách Bình không phải kẻ liều mạng, hắn ta muốn người khác phải chết.

” Nhưng… Nhưng mà, cậu ta dùng tên của tôi, chuyện này lỡ như bị Quách Dực biết được, vậy tôi…”

Mộc Vĩ chưa nói xong, Quách Bình đột nhiên giống như một con dã thú nhào tới phía gã, kéo lấy cổ áo gã.

“Nó không thể nào biết được! Cho nên cậu không cho phép xuất hiện ở trước mặt nó, biết chưa? Nếu để nó thấy cậu và biết được chuyện này, tôi không chỉ sẽ lấy mạng của cậu mà còn có cả cha mẹ cậu nữa, cả nhà các người đều phải chết!”

Mộc Vĩ sợ hãi mà sắc mặt ảm đạm, mồ hôi lạnh nhỏ xuống từ trên trán. Gã dựa lưng vào mặt tường hai chân như nhũn ra. Quách Bình như vậy thật giống một kẻ điên.

Sau đó, nhà Mộc Vĩ bỏ việc làm bà vú ở nhà lão thái thái, cha mẹ len lén đưa gã cùng nhau trở về quê, mà Mộc Thanh, y tựa như đã bị cả thế giới quên mất, từ bỏ.

Mộc Vĩ cho rằng bản thân đã trốn chạy khỏi kiếp nạn này rồi, nhưng về nhà ở được không tới nửa năm thì nửa đêm nhà đột nhiên bốc cháy, mẹ gã bị phỏng cấp độ nặng, gã cũng bị xà nhà rơi trúng, phá hủy đi nửa gương mặt.

Tất cả mọi người đều cho rằng hỏa hoạn, nhưng Mộc Vĩ không biết tại sao, lại chợt nhớ tới Quách Bình. Gã len lén liên lạc với người anh em có quan hệ thân thiết trước kia ở kinh thành, để gã ta giúp nghe ngóng tin tức về Quách Dực.

Người nọ coi như không tệ, giúp gã tra xét hơn nửa tháng, cuối cùng nói cái gì cũng không tìm được. Quách Dực giống như đã biến mất, bất kể là trường học bây giờ hay là trường học trước kia, Quách Dực cũng không đi.

Khi đó, Mộc Vĩ cũng biết Quách Dực xảy ra chuyện rồi. Quách Dực xảy ra chuyện, Quách Bình là kẻ điên, nếu như hắn ta điên lên thì ai cũng sẽ không bỏ qua, cho dù có cách nhau xa đến mấy thì loại chuyện phóng hỏa đốt người loại này Quách Bình tuyệt đối có thể làm được.

Mộc Vĩ bị dọa sợ, vết thương trên mặt gã còn chưa lành đã theo ba gã đưa mẹ gã chạy trốn, mẹ gã cũng vì vậy mà mắc bệnh, không được mấy năm là chết. Mộc Vĩ cùng ba gã sống đầu đường xó chợ, lang thang tới Thiên Tân. Mộc Vĩ ở cái trấn nhỏ này gặp vợ mình bây giờ, cuối cùng đâu vào đấy ở Thiên Tân, thoáng một cái đã hơn hai mươi năm.



“Sau đó thì sao? Mộc Thanh ở tù, các người cứ như vậy mặc kệ không hỏi thăm? Em ấy không phải là người thân của các người sao? Ba anh chính là chú ruột của em ấy!”

Quách Dực quát khẽ, mẹ Mộc Vĩ sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ông, người đàn bà kia cũng không phải người tốt lành gì, nhưng ba Mộc Vĩ không nên như vậy. Ông nhớ người đàn ông trung hậu biết điều đó vẫn rất quan tâm tới Mộc Thanh.

Thiếu niên cũng kinh ngạc nhìn về phía Mộc Vĩ, vốn dĩ còn cảm thấy người này cũng thật đáng thương, bây giờ vừa nghe thấy là thân thích của Mộc Thanh, cậu lại nghĩ đến cậu mình đối tốt với cậu tới nhường nào, cậu cũng có phần không chịu nổi.

“Chuyện này… Chuyện này ba tôi cũng không còn cách nào cả!” Mộc Vĩ lúng túng, “Ba tôi lúc sắp chết nói cho tôi, ông ấy nói Quách Bình uy hiếp ông ấy, nếu như muốn con trai thì đừng hỏi lại chuyện của Mộc Thanh, đáng thương thiên hạ lòng cha mẹ…”

“Cho nên Mộc Thanh không có cha mẹ thì em ấy không phải là người sao?” Quách Dực giễu cợt, cắt ngang lời Mộc Vĩ, trong ánh mắt nhìn gã đều là sự khinh thường.

Mộc Vĩ cảm thấy bản thân không ngóc đầu lên được. Gã không chống đỡ nổi, giống như cha gã vậy, mỗi lần hồi tưởng lại chuyện này, ông ta đều cảm thấy không ngóc đầu lên được.

Dùng mạng cháu mình để đổi mạng của con trai, thiên hạ nào có đạo lý như vậy.

“Ba tôi cả đời này… cũng không thể vui vẻ, sau đó cũng không thể sống yên thêm mấy năm mà phải chịu một thân bệnh tật. Lúc sắp đi cũng chịu không ít khổ sở…”

“Đừng nói với tôi những thứ này!” Quách Dực đột nhiên bùng nổ, ông hất tay một cái, ly, chén trên bàn toàn bộ đập về phía Mộc Vĩ.

Mộc Vĩ rúc cổ giơ tay lên muốn chặn lại, bản thân cũng ngã phịch xuống đất. Quách Dực xông tới, nửa ngồi kéo lấy cổ áo Mộc Vĩ.

“Đối với tôi, một khắc kia khi anh, ba anh, mẹ anh vứt bỏ Mộc Thanh để đổi lấy bình an cho mình, tất cả các người đều đáng chết! Biết lửa Quách Bình tại sao không thể đốt chết các người không? Là bởi vì các người quá ích kỷ, ngay cả diêm vương cũng không muốn nhìn thấy các người, cho nên mới giữ lại nhà các người, giữ lại tội lỗi của các người, để các người cũng phải nếm thử cảm giác đó!”

Mộc Vĩ bị chửi mà sắc mặt hết trắng rồi lại xanh, gã ngước cổ lên phản bác.

“Quách Dực! Anh mắng tôi, hận tôi như nào cũng được, nhưng anh đừng có động vào cha mẹ tôi! Người đã chết rồi cần được tôn trọng, bọn họ đã đi rồi anh còn muốn thế nào nữa? Mộc Thanh ngồi tù nhưng cũng không phải là trọng tội bị chém đầu, nhiều lắm là ngồi mấy năm tù, không phải cậu ta đã ra ngoài rồi sao?”

“Nhiều lắm là ngồi mấy năm tù?” Quách Dực tức giận tới bật cười, “Vậy anh thấy tôi đến sợ như vậy làm gì? Dáng vẻ sợ chết ban đầu của anh là có ý gì? Anh sợ Quách Bình như vậy, chẳng lẽ anh không biết anh ta là hạng người gì sao? Mộc Thanh rơi vào trong tay hắn anh ta, anh cho rằng em ấy còn có thể bình yên vô sự đi ra khỏi ngục giam không?”

Những gì Quách Dực nói đã xác nhận suy đoán của Mộc Vĩ qua nhiều năm. Gã rúc cổ nhìn Quách Dực mà lẩm bẩm: “Mộc… Mộc Thanh cậu ta, chết… Chết rồi?”

Quách Dực không lên tiếng, trong mắt đỏ quạch. Mộc Vĩ nhìn ông như vậy, vừa rồi còn bừng bừng ý chí chiến đấu, bây giờ lại bay đi hết. Gã tê liệt ngồi ở dưới đất.”Mộc Thanh chết rồi?”. Sắc mặt của Mộc Vĩ tái nhợt, “Khó trách, khó trách nhiều năm như vậy tôi vẫn hay mơ thấy cậu ta. Cậu ta chắc chắn biết, biết là tôi đã hại chết mình cho nên mới khiến tôi không được yên lòng.”

Mộc Vĩ chảy nước mắt, ôm đầu kêu khóc: “Không phải tôi làm hại, không phải tôi cố ý, đều là do Quách Bình, hết thảy các thứ này đều là do Quách Bình. Mộc Thanh, cậu đừng tìm tôi, cậu tìm Quách Bình ấy, là anh ta hại chết cậu, là anh ta! Mộc Thanh… Mộc Thanh!”

“Ba!” Một người đàn ông trẻ tuổi xuất hiện ở cửa. Y đưa đứa nhỏ một tuần tuổi cho vợ mình ở bên cạnh, sau đó chạy tới phía Mộc Vĩ.

Mà vợ Mộc Vĩ vẫn luôn núp ở cầu thang, thấy con trai rốt cuộc đã trở lại cũng vội vã chạy ra.

“Chồng ơi!”

Hai mẹ con vây quanh Mộc Vĩ, Mộc Vĩ ôm đầu lẩm bẩm kêu tên Mộc Thanh. Người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía Quách Dực.

“Các người là ai? Tại sao phải đối xử với ba tôi như vậy! Mau rời khỏi nhà tôi ngay, nếu không tôi sẽ báo cho cảnh sát!”

Mẹ y biết quá trình đầu đuôi, bà ta kéo con trai qua, quỳ xuống ở trước mặt Quách Dực khóc kể lể: “Chồng tôi đã lớn tuổi như vậy rồi, anh ấy cũng chẳng được mấy năm sống tốt. Tôi biết lúc còn trẻ anh ấy đã làm chuyện có lỗi với mấy người, nhưng nhiều năm rồi anh ấy vẫn luôn cố gắng làm người tốt. Tôi van cầu các người, bỏ qua cho anh ấy đi, tôi dập đầu với các người!”

Nói xong, bà ta bắt đầu dập đầu với Quách Dực, con trai gã không chịu nổi mẹ mình như vậy liền chạy tới kéo người dậy.

“Mẹ, mẹ làm cái gì vậy? Ba con đã làm cái gì? Ba con là người tốt như vậy, làm sao có thể hại người được chứ! Mẹ đừng nghe bọn họ nói xằng nói bậy. Không bằng không chứng, bọn họ dựa vào cái gì mà nói ba con!” người đàn ông ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Quách Dực, “Các người không có bằng chứng, ỷ vào bản thân có tiền liền vu oan cho người tốt, tôi khinh thường nhất loại người ỷ thế hiếp người như các người. Mấy người chờ đấy, người đang làm trời đang nhìn! Sớm muộn cũng có một ngày sẽ gặp báo ứng!”

Quách Dực không tức giận, vẻ mặt bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mặt, lẳng lặng nói một câu: “Trông cậu rất giống chú ruột của cậu.

Người đàn ông sửng sốt một chút, cau mày nhìn Quách Dực: “Chú ruột của tôi? Là ai?”

“Mộc Thanh.”

“Mộc Thanh?” người đàn ông cảm thấy cái tên này có hơi quen tai. Y cúi đầu nhìn cha mình ở trong ngực, Mộc Vĩ vẫn luôn thấp giọng nói hai chữ, cẩn thận nghe, hình như chính là Mộc Thanh.

“Ba? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao con lại không nghe thấy ba nói con có một người chú ruột?”

Đối mặt với sự chất vấn của con trai, Mộc Vĩ chỉ có thể liều mạng né đầu. Gã có thể thản nhiên nói sự thật cho Quách Dực, nhưng gã không có cách nào để nói cho con của gã.

Quách Dực nhìn Mộc Vĩ rồi nói một câu: “Anh đã dạy dỗ con trai rất tốt đấy.”

Nói xong, ông xoay người rời khỏi tiệm mì. Thiếu niên vội vàng đuổi theo Quách Dực, nhìn gương mặt không cảm xúc của Quách Dực, thiếu niên cau mày hỏi:”Cứ như vậy bỏ qua cho ông ta sao ạ? Ông ta hư như vậy mà!”

Quách Dực cười một tiếng: “Con nít con nôi biết cái gì.”

Đời này Quách Dực cũng không thể tha thứ cho Mộc Vĩ. Trước khi tới, ông cũng cho rằng mình sẽ nổi điên, thậm chí còn có thể giết chết Mộc Vĩ, nhưng lúc nhìn thấy con trai của Mộc Vĩ, Quách Dực chợt nhớ tới Quách Tử Chương. Ông thấy con trai Mộc Vĩ tin tưởng cha mình vô điều kiện như vậy, bỗng nhiên hiểu được một chuyện. Điều một người cha sợ nhất có lẽ chính là hình tượng mạnh mẽ mà bản thân xây dựng trước mặt con cái sụp đổ, không có cách nào đối mặt nhất chính là lúc con trai nhìn mình cùng với ánh mắt tràn ngập thất vọng.

Cho nên Quách Dực cuối cùng vẫn thu tay lại. Ông không muốn bởi vì một Mộc Vĩ mà phá hủy đi tất cả hạnh phúc bây giờ của ông. Trương Thanh, Quách Tử Chương, Quách Tĩnh Tĩnh, còn có đứa trẻ sắp chào đời nữa, hóa ra những người này trong lúc vô tình đã trở thành tất cả ràng buộc của Quách Dực.

“A!” Thiếu niên chợt quát to một tiếng, trợn mắt nhìn Quách Dực, vẻ mặt bất mãn.

Quách Dực thu hồi lại nụ cười bên khóe miệng, quay đầu nhìn cậu nhóc: “Sao thế?”

Thiếu niên thở phì phò lấy điện thoại ra, bắt đầu quay video, lần này không chỉ quay Quách Dực mà còn quay cả bản thân mình. Cậu hướng về phía ống kính, chỉ vào Quách Dực và nói: “Cậu! Ông chú này quả thực xấu xa quá, chú ấy lừa con. Chú ấy nói chú ấy say xe không ăn được mì, rõ ràng là do chú ấy không muốn ăn mì do người xấu nấu mới đúng! Nhưng mà con đã ăn tận hai chén đó! Bây giờ con cũng trở nên rất không bình thường rồi!”

Quách Dực đỡ trán: “Muốn nói gì thì nói luôn đi, đừng có hở tí là quay video.”

Có điều thiếu niên này quả thật nhận ra muộn quá. Thử nghĩ xem, mì do Mộc Vĩ nấu, Quách Dực dù có chết đói cũng sẽ không ăn, mì là gọi cho đứa nhỏ này ăn. Đáng tiếc, hình như nhóc con không cảm kích lắm thì phải.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.