“A Chương.” Trương Thanh nhỏ giọng kêu Quách Tử Chương. Y vẫy vẫy tay với Quách Tử Chương, bộ dáng rụt cổ như một con mèo chiêu tài. Quách Tử Chương buông vật trong tay xuống, nhích tới gần hỏi y: “Sao ạ?”
Trương Thanh đưa tay ngăn ở trước miệng, dán vào lỗ tai Quách Tử Chương nhỏ giọng nói: “Dương Tuyền sao thế? Sao thằng bé đó cứ tự cắn tay mình vậy? Nó đói à con?”
Quách Tử Chương nhìn Dương Tuyền, chỉ thấy người nọ đang dựa vào cửa, nhét ngón tay vào trong miệng mình cắn một cái, chắc răng vừa mới chạm vào đầu ngón tay đã hít hơi rút ra, sau đó lại chưa từ bỏ ý định mà cắn, rồi lại rút ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy. Quách Tử Chương nhướng mí mắt, nói với Trương Thanh: “Ba đừng để ý tới cậu ta, cậu ta bị nhị đấy.”
Trương Thanh cảm thấy Quách Tử Chương nói rất đúng. Y vỗ vai anh một cái, dùng thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để Dương Tuyền nghe thấy mà nói: “Vậy lúc con rảnh thì đưa thằng nhỏ đi khám bác sĩ một chút đi, thuốc không thể ngừng được (*).”
(*) Thuốc không thể ngừng được: nếu ngừng sử dụng thuốc trong một thời gian dài thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó, nó được sử dụng như một từ nóng trên internet, chỉ về ai đó có một số phản ứng khác thường.
Quách Tử Chương thấy Dương Tuyền dựng lỗ tai lên, ánh mắt nhìn anh như đang chất vấn: Cậu lại nói xấu gì tôi đấy? Đồ khố kiếp!
Quách Tử Chương quay đầu nhìn vẻ mặt Trương Thanh vô cùng nghiêm nghị, nhưng lại ở góc độ Dương Tuyền không nhìn thấy mà nghịch ngợm nháy mắt, cũng biết y căn bản là cố ý đùa giỡn Dương Tuyền. Anh không nhịn được mà thở dài, thầm nghĩ: Mình và cha có khẩu vị mặn thật, đều thích mấy người nhị như vậy.
Băng bó xong, Trương Thanh đi xem Trương Quốc Phú rồi. Dương Tuyền nhân cơ hội kéo Quách Tử Chương đi tới lối đi an toàn. Lúc cửa bị đóng lại rầm một tiếng, Dương Tuyền nắm lấy cổ áo của Quách Tử Chương, dáng vẻ y xì như một con mèo tạc mao.
“Nói mau! Có phải vừa nãy cậu lại hủy hoại hình tượng của tôi ở trước mặt chú Trương đúng không? Cậu có biết khoảng thời gian này tôi cố gắng như thế nào không, vì để họ đồng ý gả cậu... Ặc, haha, hôm nay thời tiết tốt phết nhỉ.”
Dương Tuyền thầm chửi mình nhanh miệng, chuyện còn chưa hoàn thành đâu, y làm sao có thể tiết lộ địch tình được? Tuyệt đối không thể để cho Quách Tử Chương biết tâm tư của y, y phải ra tay trước mới được!
Quách Tử Chương biết y đang đánh trống lảng sang chuyện khác, anh cũng lười so đo với y, chỉ khoanh tay nhìn y tự nói một mình, dù cho mây đen đang giăng đầy trời ngoài cửa sổ.
Dương Tuyền quay đầu, cười khan một tiếng.
Quách Tử Chương thấy dáng vẻ ngu si này của y, trong lòng có chút ngứa ngáy, híp mắt hỏi: “Có nhớ tôi không?”
Dương Tuyền giống như bị kẹp đuôi vậy. Y buông cổ áo của Quách Tử Chương ra, nhảy ra phía sau một bước dài, hùng hùng hổ hổ nói: “Ai mẹ nó nhớ cậu chứ!”
Quách Tử Chương bước thêm một bước về phía y: “Có nhớ tôi không?”
“Mẹ nó, cậu đừng tới đây, tôi đã nói rồi tôi chả nhớ gì hết, không nhớ là không nhớ!”
Quách Tử Chương trực tiếp chống hai tay lên vách tường, kẹp Dương Tuyền ở giữa. Anh hơi rũ mi mắt, tiếp đó hơi nghiêng người, đôi môi hơi sát gần lại Dương Tuyền.
Cảm giác được hô hấp của Quách Tử Chương đang phả lên trên mặt mình, tim của Dương Tuyền đập bịch bịch thật nhanh. Rõ ràng anh mới đi không được bao lâu nhưng y lại cảm giác như nửa thế kỉ không thấy mặt vậy. Mỗi ngày mỗi khi rảnh rỗi thì trong đầu, trong lòng lại xuất hiện gương mặt của người này, vẻ biếng nhác giữa hai hàng lông mày của anh. Dương Tuyền không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc miệng lưỡi đã khô khốc lâu ngày được khai phá và làm ướt.
Nhưng mà đợi nửa ngày đôi môi đáng lẽ ra phải áp lên môi y lại chẳng thấy động tĩnh. Dương Tuyền thầm chửi mình ngu xuẩn, Quách Tử Chương là ai chứ? Anh rõ ràng đang ghẹo y mà! Loại thủ đoạn cũ rích như vậy mà y cũng lại mắc lừa!
Vào loại thời điểm này thật sự không biết nên mở mắt ra hay là không, có điều cuối cùng vẫn là Dương Tuyền không nhịn được, hít một hơi thật sâu, vừa mở mắt vừa nghĩ, cùng lắm là bị cười nhạo một lần thôi, dù sao y bị tên kia cười nhạo cũng chẳng ít lần.
Nhưng y vừa mở mắt ra đã nhìn thấy trong đôi mắt nóng bỏng đều là dáng vẻ của bản thân. Dương Tuyền cảm thấy tim mình trong một khắc kia dường như đã ngừng đập.
“Không phải là tôi không muốn nghe điện thoại của cậu, chẳng qua là lúc thi hành nhiệm vụ không được mang theo điện thoại bên người, hơn nữa, tôi đã dùng tốc độ nhanh nhất để hoàn thành nhiệm vụ lần này, chính là vì để có thể sớm trở về.” Thanh âm của Quách Tử Chương trầm thấp mà như có độc, “Tôi đã xin được thuyên chuyển với cấp trên rồi, sau khi được thông qua tôi sẽ có thể ở lại trong nước, không cần thường xuyên xuất ngoại nữa.”
“Cậu... Mịe!” Dương Tuyền bị cảm động mà trở nên hồ đồ, đây mẹ nó là lời tỏ tình hay nhất mà y từng nghe. Y cảm thấy bản thân quá mức yêu thích người đàn ông trước mặt này rồi, còn do dự cái gì nữa? Y giang hai cánh tay ra nhào tới phía Quách Tử Chương, ôm cổ anh há miệng hết cắn rồi lại mút, trông chẳng khác gì con sói bị bỏ đói lâu ngày.
Có người chủ động, hơn nữa còn là ý trung nhân của mình, Quách Tử Chương dĩ nhiên rộng mở hai cánh tay mà hoan nghênh. Lúc này anh bóp eo của Dương Tuyền mà phủ lộng qua lại, hai người ở lối đi an toàn hôn khó bỏ khó phân, hừng hực khí thế.
Mắt thấy chuyện chuẩn bị phát triển theo hướng mười tám cộng, Quách Tử Chương hơi đẩy cái đầu Dương Tuyền đang dính vào ngực mình, thở dốc nói: “Buổi tối sẽ tiếp tục, bây giờ trước tiên làm chính sự đã.”
Dương Tuyền vặn vẹo một cái: “Nhưng mà tôi không nhịn được.”
Quách Tử Chương vỗ một cái lên mông Dương Tuyền, khàn giọng nói: “Ngoan, buổi tối đút no cậu, bây giờ không phải là lúc để phát tao đâu, chuyện của ba tôi đang hỏng bét đây này.”
Dương Tuyền nhớ tới mớ rối ren kia cũng biết quả thật không đúng thời điểm, chỉ có thể rút lui từ trên người Quách Tử Chương, cài nút áo, sửa sang lại quần áo bị nhăn nhúm.
“Tôi biết rồi, chính sự quan trọng.”
Quách Tử Chương tặng cho y một nụ cười điên đảo chúng sinh, nhét vạt áo bị Dương Tuyền kéo ra ngoài vào trong quần.
Dương Tuyền chép miệng một cái, không đúng, mới vừa rồi Quách Tử Chương nói gì ấy nhỉ? Sao y lại cảm giác bản thân hình như đã đáp ứng một điều ước bất bình đẳng nhỉ?
Dương Tuyền vừa định hỏi Quách Tử Chương thì điện thoại di động của anh ở trong túi đã vang lên. Anh lấy ra nhìn, là Quách Dực gọi tới.
Chuyện Quách Tử Chương trở lại Quách Dực là người đầu tiên biết, Quách Tử Chương không nói cho Trương Thanh là vì muốn cho Trương Thanh một kinh hỉ, còn Dương Tuyền là ngoại lệ. Anh biết nếu như anh không nói cho Dương Tuyền, lúc trở lại người này thế nào cũng phải nháo tới gà bay chó sủa.
Cho nên Dương Tuyền mới có thể gọi cuộc điện thoại kia, hỏi anh đến chỗ nào rồi.
Cuộc điện thoại này của Quách Dực cũng là vì chuyện này. Ông biết Quách Tử Chương đã trở lại nên mới thuận tiện để anh lái xe đi tìm Trương Thanh trước. Ý định ban đầu của ông là muốn Quách Tử Chương nhân tiện đưa Trương Thanh về, nhưng tính toán thời gian thì lúc này hẳn nên về tới nơi rồi. Bây giờ cơm nước cũng xong xuôi vậy mà lại không thấy một bóng người nào hết.
Quách Tử Chương nghe điện thoại: “ Alo, cha, con đã thấy ba rồi, nhà bà nội xảy ra chút chuyện. Lúc con tới, mấy người Yamada Edako cũng ở đây, bọn họ...”
Quách Tử Chương cũng hiểu roc một chút về chuyện nhà của Trương Vu Hà. Tối hôm qua Dương Tuyền mới vừa nói cho ông, mặc dù ông không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút cũng có thể đã nói lên một ít đầu đuôi câu chuyện. Quách Dực vừa nghe bọn người Yamada mang côn đồ tới để đối phó với một nhà toàn người già và phụ nữ thì giận lắm, đã thế lại nghe Quách Tử Chương nói Trương Thanh bị thương nữa, Quách Dực hoàn toàn nổi giận.
“Chuyện này cha vốn dĩ cũng không muốn nhúng tay vào, nhưng nếu bọn họ đã không biết điều như thế thì đứa cháu trai này cả nhà bọn họ cũng đừng hòng có nữa.”
Giọng điệu của Quách Dực lạnh lẽo dọa người. Thân phận của ông đặc thù, khoảng thời gian này đối với chuyện của Trương gia ông vẫn lựa chọn cách nhắm một mắt mở một mắt, không giúp người đang gặp nạn nhưng cũng không bỏ đá xuống giếng, nhưng bây giờ thì khác. Yamada Kotaro được voi đòi tiên quá mức, thậm chí còn làm thương tổn tới Trương Thanh, chỉ cần như vậy thôi, không cần bàn tới những cái khác nữa.
Cúp điện thoại, Dương Tuyền đứng ở một bên cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
“Cha cậu hình như không đúng lắm thì phải? Không phải là ông ấy muốn giết chết Trương Kỳ đó chứ? Tại sao cậu không nói cho cha cậu là chú Trương chỉ bị thương một đầu ngón tay mà thôi, không có gì đáng ngại?”
“Hừ! Cậu cho là cha tôi không biết sao?” Quách Tử Chương cười Dương Tuyền đơn thuần, “Nếu tôi còn có thể bình tĩnh nói chuyện điện thoại với ông ấy như vậy dĩ nhiên cũng đồng nghĩa với việc vết thương của ba không nghiêm trọng lắm, nhưng ở trong mắt cha tôi, chỉ cần đụng đến một sợi lông của ba, cha cũng sẽ tuyệt đối bỏ qua cho người đó.”
Dương Tuyền kinh ngạc trợn to mắt, ngay sau đó lại suy nghĩ một chút thì cảm thấy có thể hiểu được. Dẫu sao giữa Quách Dực và Trương Thanh đã từng bỏ lỡ nhau ba mươi năm rồi, hôm nay mất mà tìm lại được, làm sao có thể không quý trọng gấp đôi cơ chứ?
“Tôi đoán lần này Trương Kỳ coi như không chết thì cũng phải bị lột da, cũng tốt, thằng ranh đó đúng thật đáng ghét mà. Tên nhị thế tổ làm như vậy là ném hết mặt mũi của nhị thế tổ chúng ta đi rồi!”
Quách Tử Chương thấy dáng vẻ tràn đầy căm tức này của y liền đưa tay nhéo mặt Dương Tuyền: “Sao cậu ta có thể so với cậu được?”
Dương Tuyền nghe lời này thì phấn khởi lắm: “Nói cũng phải.”
*
“Mẹ, mẹ trở về cùng A Thanh đi, ba bên này có con ở lại là được.”
Trương Vu Kiều khuyên Trương Thị về nhà, dù sao Trương Thị đã lớn tuổi rồi, ngồi mãi ở bệnh viện cũng không được tốt lắm. Trương Thị lấy khăn tay ra xì mũi.
“Mẹ không đi, mẹ sẽ ở lại, các con về đi.”
“Mẹ...”
“Chị.” Trương Thanh gọi Trương Vu Kiều một tiếng, khẽ lắc đầu với nàng. Trương Vu Kiều theo y đi qua một bên.
“Mẹ không muốn trở về thì cứ để mẹ ở lại đi. Mẹ về rồi hàng xóm lại tới hỏi, mẹ nghe thấy mấy thứ mẹ không thích nghe chắc chắn sẽ lại khó chịu. Dù sao điều kiện của căn phòng này cũng tốt, không phải còn có một cái giường sao chị? Buổi tối để cho mẹ ngủ ở cái giường kia, chỉ là phiền chị cực khổ rồi, phải ngủ ở trên salon cả đêm.”
Trương Thanh nói như vậy, Trương Vu Kiều cũng cảm thấy được cho nên gật đầu nói: “Vậy... Vậy cũng tốt.”
Trương Thanh cười một tiếng: “Đừng lo lắng, không phải bác sĩ đã nói ba không có chuyện gì rồi sao? Chờ ba khỏe rồi em sẽ cùng chị khuyên ba mẹ đi Nam Kinh đợi một thời gian ngắn.”
Trương Vu Kiều gật đầu liên tục: “ Được, tốt, thật ra thì chị cũng nghĩ xong rồi, không để mẹ trở về trong thôn nghe mấy lời đàm tiếu kia nữa, chờ ba vừa ra viện chị sẽ mang ba mẹ đi thẳng tới Nam Kinh.”
Trương Thanh suy nghĩ một chút: “Cũng được, vậy quyết định như vậy đi, một hồi nữa em về cầm quần áo tới cho mọi người.”
“Chị bảo anh rể đi cùng em, em không cần phải chạy đi chạy lại hai đầu đâu. Đúng rồi, vết thương của em ra sao rồi?”
Trương Thanh giơ đầu ngón tay bị bọc thành cái bánh bao nhỏ lên, nói: “Không có sao, chỉ bị trầy chút da thôi chị.”
Trương Vu Kiều nhìn một chút, hẳn là không nghiêm trọng lắm. Nàng nghĩ tới Quách Tử Chương, nàng đã nghe thấy người nọ gọi Trương Thanh là ba. Trương Vu Kiều hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn không kìm nén được tò mò mà hỏi: “A Thanh, chị nghe người thanh niên kia gọi em là ba?”
“Dạ, “ Trương Thanh gật đầu, “Nó là con trai của em, vừa mới nhận nhau không bao lâu.”
Trương Vu Kiều biết chuyện này, Trương Thanh đã khôi phục lại trí nhớ, có thể tìm lại được con trai của mình, Trương Vu Kiều cũng vui mừng thay y.
“Chúc mừng nhé, A Thanh, rời xa nhau lâu như vậy mà có thể tìm lại nhau nhanh như thế đúng là không dễ dàng. Bây giờ nghĩ lại, khó trách em lại nhận nuôi Tĩnh Tĩnh, xem ra đây là duyên phận mà ông trời cho các em, cũng... Cũng là mẹ chị có phúc nên mới có thể có một đứa con trai như em.”
Trương Vu Kiều nhớ tới hai người anh của mình, nhớ tới Trương Vu Hà, sau đó lại nhìn về Trương Thanh, trong lòng thấy khổ sở cùng chua xót, thật sự không thể dùng ngôn từ để hình dung được.
Trương Thanh biết ý của Trương Vu Kiều. Y đưa tay vỗ vỗ lên vai nàng trấn an. Trương Vu Kiều xoa xoa nước mắt rồi ngẩng đầu lên nói: “Chị không có sao, thật đấy, không có sao đâu...”
Trên thực tế sao lại không sao cơ chứ? Cảm giác đả kích và đau đớn mà người thân của mình mang lại là vết thương khó chữa khỏi nhất trên thế giới, hơn nữa loại vết thương này cũng chỉ có thể giao cho thời gian tới từ từ khép lại, còn đâu tất cả những thứ khác đều vô dụng.
Sau đó Trương Thanh tới chào hỏi với Trương Thị, Trương Thị cũng thúc giục y mau trở về nghỉ ngơi cho khỏe, trong chốc lát, Diệp Gia Lương làm xong thủ tục nhập viện cũng trở lại rồi. Trương Thanh nói tạm biệt với bà, sau đó cùng Diệp Gia Lương đi ra khỏi phòng bệnh.
Ở ngoài phòng bệnh, Trương Vu Hà ôm đầu ngồi ở đó không nhúc nhích. Diệp Gia Lương nhìn bộ dáng ấy của ông ta cũng không nhẫn tâm, muốn tiến lên trước khuyên giải an ủi mấy câu nhưng Trương Thanh ngăn Diệp Gia Lương lại.
“Có một số việc chỉ có thể để anh ta tự mình chuộc tội, chúng ta ai cũng không giúp được.”
Diệp Gia Lương nhìn Trương Thanh, cảm thấy Trương Thanh nói rất đúng nên cũng không đi tới chỗ Trương Vu Hà nữa mà xoay người đi theo Trương Thanh tới chỗ Quách Tử Chương.