Cửa tứ hợp viện bị người ta dùng lực mạnh đẩy ra. Mộc Thanh cắn răng, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, nổi giận đùng đùng đi ra. Mộc Vĩ đang ngồi ở trên đôn đá chỗ khúc quanh hóng mát liền bắt gặp thấy dáng vẻ này của Mộc Thanh, mới vừa muốn đi châm chọc tố khổ mấy câu đã nhìn thấy Quách Dực đẩy xe đạp tiến vào.
Từ sau đêm ba mươi bị đánh một trận, Quách Dực chưa từng cho gã một sắc mặt tốt. Mộc Vĩ có thể tránh là tránh, một tứ hợp viện, có thể không chạm mặt thì sẽ không chạm mặt.
Cho nên vào lúc này thấy Quách Dực, Mộc Vĩ liền ngồi xổm xuống, núp ở sau đôn đá.
“A Thanh, em đừng tức giận, đừng tức giận có được không?” Quách Dực đẩy xe tới góc tường, cất xong bèn đi tới kéo cổ tay Mộc Thanh, mang sự lấy lòng rõ ràng ở trên mặt.
Mộc Thanh dừng bước lại, quay đầu trừng hắn: “Muốn em tha thứ thì anh phải nói xin lỗi!”
“Được được được.”
“Anh phải nói xin lỗi với em.”
“Được được được.”
“Vậy anh nói xem anh sai chỗ nào?”
“Sai?” Quách Dực nháy mắt mấy cái, “Anh sai gì? Anh không sai!”
Sắc mặt Mộc Thanh vừa mới trở nên hòa hoãn lại biến thành khó coi. Y dùng sức hất cánh tay Quách Dực ra, xoay người tiếp tục đi.
“Mộc Thanh!” Quách Dực không kiên nhẫn, “Em đừng có mà được nước làm tới, vừa rồi rốt cuộc là ai sai? Cái tên đàn ông không biết xấu hổ kia còn dám sờ mông em! Anh con mẹ nó không chặt tay hắn là tốt lắm rồi! Xảy ra chuyện như vậy, anh là người đàn ông của em anh không nên giận sao?”
“Anh nói nhăng nói cuội gì đó! Hắn chỉ vô tình đụng một cái mà thôi, là anh làm quá lên ấy!” Mộc Thanh quẹo thật nhanh tới chỗ ngoặt, dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú đỏ như trái táo. Y trợn mắt nhìn Quách Dực, lông cả người như dựng hết lên.
“Anh nói bậy? Ánh mắt tên đàn ông đó nhìn em như muốn ăn tươi nuốt sống lắm rồi đó!”
“Mới không có! Anh cho rằng ai cũng thích gặm người như anh sao?”
“Bọn họ nghĩ đẹp quá! Người của anh anh thích gặm thế nào thì gặm, bọn họ muốn đụng cũng đừng hòng ai đụng anh đánh chết!”
Quách Dực đầy vô lại lớn tiếng rêu rao, Trương Thanh vội vàng đưa tay bịt miệng hắn, giống như chú thỏ bị hoảng sợ mà nhìn chung quanh một lần.”Anh nhỏ tiếng một chút… A!” Quách Dực lại đưa đầu lưỡi liếm lòng bàn tay y. Trương Thanh sợ hãi vội vàng rút tay về, trong lòng bàn tay vừa nhột vừa ướt vừa nóng, “Anh làm gì đó!”
“Làm gì?” Quách Dực cười vô cùng quỷ dị. Hắn tiến tới bên tai Mộc Thanh thấp giọng nói hai chữ.
Cổ Mộc Thanh chuyển sang màu đỏ ửng, y vừa tức vừa giận, mắng: “Quách Dực anh là đồ khốn kiếp!”
“Lần nào cũng là câu này, chả thú vị gì cả.” Quách Dực run chân, “Nào nào nào, đổi câu khác rồi mắng anh nghe thử, em càng mắng anh càng hăng hái.”
Mộc Thanh hận không thể cầm một cái chiếu cuốn hắn lại rồi chôn xuống đất, nhưng mà y biết, Quách Dực thích mềm không thích cứng, cứ tiếp tục cứng rắn như thế hắn sẽ càng ngày càng táo tợn.
Mộc Thanh hít sâu một hơi, cố gắng lắng xuống ngọn lửa ở trong lòng, nghiêm mặt nói với Quách Dực: “Quách Dực, anh đừng như vậy có được không? Lần sau không cần anh tới đón em nữa, tự em tan việc trở về. Anh cứ tiếp tục như vậy nữa thì em sẽ mất việc mất.”
“Không có càng tốt!”
“Anh… Anh đừng vô lý như vậy có được không? Không có việc làm, em ăn bằng gì em uống bằng gì đây?”
“Anh nuôi em, em còn lo gì chuyện ăn uống?”
“Quách Dực!” Sắc mặt Mộc Thanh lạnh như băng, “Em cũng là một người đàn ông, em không cần anh nuôi em. Hơn nữa, anh chắc chắn anh sẽ tình nguyện nuôi em cả đời sao?”
“Làm sao lại không cần?” Quách Dực cũng lạnh mặt, hắn không thích nghe Mộc Thanh nói những lời như vậy.
“Quách Dực anh mới bao nhiêu tuổi đầu? Chừng hai mươi tuổi, mà đời anh chỉ mới đi hết một phần ba, ngay cả em cũng không dám nói em có thể ở bên anh cả đời. Anh có thể sao?”
“Anh làm sao lại không thể?” Quách Dực nắm được cổ tay Mộc Thanh, lộ ra hàm răng trắng sáng, “Mộc Thanh, em cho rằng em còn có thể chạy thoát sao? Em sống là người của anh, chết cũng là anh theo em vào quan tài!”
Mộc Thanh kinh ngạc nhìn Quách Dực, không ức chế được mà đôi môi run run, tất cả đều như ngọn lửa nóng bỏng đang rực cháy. Mộc Thanh cúi đầu xuống gạt đi nước mắt.
“Bây giờ anh nói như vậy là bởi vì anh vẫn thích em, nhưng sau này… Sau này khi anh gặp được một người tốt hơn anh sẽ không nghĩ như vậy nữa. Quách Dực, chuyện tình cảm không thể nói chính xác được.”
“Anh có thể! Bởi vì anh là Quách Dực, đời này Quách Dực anh đã yêu một người thì sẽ yêu mãi đến chết, em có tin không?”
Sự chân thành trong ánh mắt của Quách Dực khiến Mộc Thanh vừa cảm động vừa bi thương. Y tin Quách Dực thương y, nhưng y càng sợ thực tại. Mộc Thanh khác Quách Dực, Quách Dực sống tự do phóng khoáng, hắn luôn luôn sống ở trong thế giới duy ngã độc tôn của bản thân, nhưng Mộc Thanh thì sao? Cuộc sống không hạnh phúc đã khiến y đánh mất phần lớn tự tin, lần đầu tiên y thấy Quách Dực biểu hiện ra thật gay gắt cũng là bởi vì y hèn nhát, người hèn nhát sẽ không tự chủ thiết lập một phòng tuyến bao quanh mình, bọn họ sống dè dặt, cẩn trọng.
Quách Dực mặc dù không hiểu được cảm giác tự ti của Mộc Thanh nhưng là sự né tránh cùng lùi bước của y hắn vẫn có thể cảm nhận được. Quách Dực nắm lấy bả vai Mộc Thanh mà hỏi: “A Thanh, em rốt cuộc đang sợ cái gì?”
Mộc Thanh nâng cánh tay lên lau đi nước mắt.
“Em sợ anh rời khỏi em.” Sợ tất cả mọi khả năng có thể chia rẽ chúng ta.
Khi đó Quách Dực còn không hiểu lắm, hắn nhìn Mộc Thanh, cười thật cởi mở, cười thật dịu dàng.
“Ngốc ạ, anh mãi mãi sẽ không bao giờ rời xa em, mãi mãi sẽ không.”
Mộc Thanh ngửa đầu nhìn mặt Quách Dực, dưới ánh trăng, người đàn ông này giống như đang tỏa sáng, vô cùng chói mắt. Mộc Thanh không nhịn được mà đưa tay ôm chặt lấy hắn.
“A Dực, em cũng vậy, em ũng giống vậy, em mãi mãi sẽ không rời xa anh, vô luận có xảy ra chuyện gì em cũng sẽ không rời khỏi anh, A Dực…”
Mộc Thanh nghển cổ hôn lên cằm Quách Dực. Số lần Mộc Thanh chủ động còn ít hơn cả rơi mưa đỏ, Quách Dực lại đang trong giai đoạn tinh lực dồi dào, hắn căn bản không nhịn được một chút xíu khiêu khích nào hết. Hắn ôm eo Mộc Thanh, đè y dưới cây hòe trong sân, trao nhau nụ hôn nóng bỏng mà điên cuồng.
Mà Mộc Vĩ núp ở sau đôn đá hoảng sợ vô cùng, con ngươi như sắp lòi ra khỏi hốc mắt.
氺
“Từ ngày đó trở đi, không lúc nào tôi không nghĩ tới việc trả thù các người” Mộc Vĩ mò ra một hộp Giang Sơn từ trong túi sau đó đưa một điếu cho Quách Dực. Quách Dực khoát tay tỏ ý không hút, Mộc Vĩ nghĩ nghĩ, lại nhét thuốc vào bao, cũng không rút ra cho mình một điếu nữa.
“Anh nói chuyện này cho cha mẹ tôi như thế nào?”
Mộc Vĩ dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói: “Có một lần, tôi nghe Quách Tử Hoa gọi điện thoại cho nhà anh. Tôi cũng theo cách của cô ấy mà lén lút gọi cho một người, người nhận điện thoại … Là anh hai của anh, Quách Bình.”
Mộc Vĩ nói xong, ngay cả bản thân cũng không nhịn được mà run lên, như là chỉ cần nhắc tới cái tên này gã cũng thấy khiếp sợ.
“Quách Bình lúc ấy rất bình tĩnh. Anh ta nghe xong những chuyện này thì bảo tôi không được để lộ ra, lúc ấy tôi còn đang suy nghĩ, có một người anh như vậy thật đúng là không nói nên lời. Em trai mình yêu đương với một người đàn ông mà anh ta lại như không nghe thấy ấy.”
“Anh ấy không phải người như vậy, huyết mạch Quách gia chính là như thế. Nội tâm càng điên cuồng thì bề ngoài càng bình tĩnh.”
Mộc Vĩ quay đầu nhìn Quách Dực đang nói chuyện. Gương mặt của Quách Dực trong ánh đèn yên tĩnh kiềm chế thật giống như một vị cao nhân đắc đạo.
Mộc Vĩ nâng ly trà lên uống một hớp trà nguội. Thiếu niên ngồi ở một bên bĩu môi, đó là ly của cậu mà!
“Ha…” Mộc Vĩ cười không rõ, “Lúc ấy tôi không biết, tôi cho rằng tôi đã thất bại, vì chuyện này mà tôi đã hối tiếc thật nhiều ngày, nhưng đột nhiên có một ngày, có một người đàn ông tới trường học tìm tôi. Anh ta nọ nói anh ta tên là Quách Bình, vì chuyện của em trai mình mà tới. Nếu như ngày đó tôi nói rằng mình ăn nói bừa bãi, anh ta sẽ khiến cho tôi sống không bằng chết.”
“Lúc ấy tôi đã biết bản thân đã chọc phải người không nên chọc vào, nhưng việc đã đến nước này rồi, nếu như tôi không thể đưa ra chứng cứ thì cả nhà tôi đừng mong sống tốt, cho nên tôi chỉ có thể tìm chứng cứ hai người ở bên nhau với anh ta. Khi đó tình cảm của hai người tốt vô cùng, hầu như là ngày nào cũng dính lấy nhau, muốn tìm chứng cứ chẳng khó khăn chút nào. Tôi cùng Quách Bình làm từ việc đi đón Quách Tử Hoa tan học, đến Mộc Thanh đi làm thêm lúc nửa đêm, rồi đến cả lúc anh đạp xe tới đón người. Lúc hai người…làm loại chuyện đó, lúc ấy tôi không thể chấp nhận được, nhưng mà anh hai của anh đứng ở cửa sổ nhìn mãi hơn một giờ…”
Sắc mặt của Mộc Vĩ vô cùng quái dị. Đến tận bây giờ gã vẫn không biết, Quách Bình sao có thể nhìn em trai mình làm chuyện đó với một người khác, nhìn suốt hơn một giờ mà mắt cũng không buồn chớp?
Có điều sau khi xem xong, sắc mặt của Quách Bình thật sự có thể hù chết người. Một khắc kia khi hắn ta xoay người, Mộc Vĩ thậm chí cho rằng bản thân đã thấy được một con ác quỷ bò ra từ địa ngục.
Sau đó Quách Bình rời đi. Hắn ta không để cho Mộc Vĩ đi theo, Mộc Vĩ cũng không biết sau đó hắn ta đã đi đâu, đã làm gì, chỉ là ngày hôm sau nghe có người nói ở cửa thôn có một cây bị gãy. Mặc dù cây kia không to nhưng cũng không nhỏ, đường kính lớn như miệng chén vậy.
Mộc Vĩ như bị ma xui quỷ khiến chạy đi nhìn một lần. Chỗ cây gãy có dấu vết màu nâu đen đã khô, Mộc Vĩ nhìn kỹ mới phát hiện ra là máu.
“Sau đó, tại sao Mộc Thanh lại ở tù thay anh? Anh đã đánh ai?” thanh âm của Quách Dực nghe vẫn như bình thường, chỉ là có hơi trầm xuống.
Mộc Vĩ lấy lại tinh thần, nhanh chóng chớp mắt nhìn, nói: “Tôi không biết, tôi đã đánh người, nhưng mà không có nghiêm trọng như vậy. Ngày đó tôi cùng mấy người bạn đi nhảy disco, tôi vô tình đạp phải chân của một người, bởi vì cái này mà song phương xảy ra tranh chấp, cuối cùng thành đánh hội đồng. Lúc ấy chuyện này quá bình thường, ai cũng không suy nghĩ nhiều. Người bị tôi đánh còn nói sẽ không bỏ qua cho tôi, kết quả ngày hôm sau tôi lập tức bị mang đi tới đồn cảnh sát, nói người tối hôm qua đánh nhau với tôi chảy máu đầu, trọng thương hôn mê, mà người đó sở dĩ biến thành như vậy đều do tôi làm.”
氺
Mộc Vĩ bị mang tới đồn công an. Gã còn chưa rõ, không hiểu đây là tình huống gì, sau đó lần lượt có người tới xác nhận gã, cuối cùng ngay cả những tên cùng phe với gã đều bị kéo tới hỏi. Bọn họ rối rít chỉ là Mộc Vĩ đánh người, là Mộc Vĩ đánh người ta trọng thương, lúc ấy bọn họ có khuyên can rồi nhưng Mộc Vĩ không nghe…
Tội danh “cố ý gây thương tích” của Mộc Vĩ cứ như vậy được thành lập, không có cơ hội giải thích nào, dường như chỉ trong nháy mắt thế giới đã thay hình đổi dạng.
Mẹ Mộc Vĩ ra sức kêu khóc, hôn mê mấy độ. Ba Mộc Vĩ quỵ xuống đất cầu xin tha thứ trước quan tòa, hy vọng quan tòa có thể xem Mộc Vĩ còn trẻ người dốt nát mà xử nhẹ, có điều lúc đó Mộc Vĩ đã trưởng thành rồi, gã phải gánh vác tất cả trách nhiệm hình sự cho hành động của mình. Đam Mỹ Hài
Nhưng mà cuối cùng, người vào ngục ngồi tù không phải là Mộc Vĩ mà là Mộc Thanh. Từ đó về sau, Mộc Thanh thành Mộc Vĩ, một tên phạm nhân cố ý tổn thương người khác bị đưa vào ngục giam.
“Đó là lần cuối cùng tôi nhìn thấy Quách Bình, ” Mộc Vĩ rất khó hình dung tâm trạng của bản thân trong giờ khắc này, “Nếu như lúc ấy tôi không lắm mồm nói một câu như vậy, có lẽ mặt tôi…”
Mộc Vĩ không thể nói hết, chỉ quay đầu nhìn Quách Dực một cái. Bây giờ cũng không phải là lúc để gã tố khổ, dầu gì thứ gã mất đi chỉ là gương mặt, mà Trương Thanh lại như đã mất cả cái mạng.
“Quách Bình đã nói gì với anh?” Quách Dực nói từng chữ từng chữ, ngữ điệu không cao, nhưng nghiến ra từng chữ rất nặng.