Đường Chính Dật đen mặt, đi mở cửa. Ngoài cửa đúng là Tống Vu Lỵ. Cô trên tay xách một túi táo đỏ, diện một chiếc đầm dài qua gối, màu lam.
Thấy hắn, cô không khỏi vui mừng, cười tươi: Em bấm chuông cửa nhưng không ai nghe.
Đường Chính Dật lạnh mặt: Em tới làm gì?
Đường Chính Dật đang rất không vui, điều này Vu Lỵ thấy rất rõ ràng. Mặt cô bỗng dưng biến sắc, đành lòng cười gượng một cái: Đông Đông! Em đang rất lo lắng cho em ấy. Sáng nay em có gọi qua cho Đông Đông, giọng em ấy rất lạ, hình như cảm mất rồi. Tiện đường em đi quay về nên đến đây đem chút táo cho em ấy.
Đường Chính Dật cầm túi táo: Được rồi! Em về đi!
Nói xong liền quay người vào trong, Vu Lỵ gấp gáp nắm tay hắn giữ lại. Hai má cô ửng đỏ, trong mắt hiện lên vài điều khó hiểu: Đông Đông bỗng dưng xin lỗi em!
Đường Chính Dật xoay người nhìn Vu Lỵ, có vẻ hơi bất ngờ. Cô nói tiếp: Em ấy xin lỗi em rất nhiều, nói đã khiến em buồn bực. Em thật sự lo lắng!
Đường Chính Dật nhíu mày: Vào nhà đi!
Hắn vừa hiểu ra chút chuyện mà đáng lẽ bản thân không nên hiểu.
Vu Lỵ cứ như vậy mà đi vào trong nhà. Mấy ngày rồi không gặp Đường Chính Dật, cô đúng thật là rất nhớ. Lúc trước dù cho hắn có lạnh mặt đi chăng nữa nhưng chưa hề đối xử tệ bạc với cô. Tính tình hắn trước nay đều như vậy không phải chỉ riêng cô mới trầm lặng. Vu Lỵ biết hắn yêu cô nhưng chỉ là không biết biểu hiện như thế nào.
Vu Lỵ cầm túi táo đi vào nhà bếp, nhìn xung quanh cũng không thấy Tinh Đông đâu, chỉ thấy mảnh vỡ chén sứ dưới nền đất. Cô cầm lên một mảnh, mặt liền biến sắc, lớn tiếng nói: Máu?
Đường Chính Dật chạy vào nhà bếp, giật lấy miếng sứ vỡ, ánh mắt vô cùng là hoảng hốt. Trầm giọng: Em về đi!
Vu Lỵ không muốn về. Đã quá lâu cô không nhìn thấy Đường Chính Dật, nếu bây giờ hắn thật tâm muốn cô về không phải quá tàn nhẫn sao? Vu Lỵ bắt đầu ấp úng: Nhưng... em...
Đường Chính Dật siết lấy mảnh sứ, gằng giọng đến đáng sợ: Ra ngoài!
Trước mắt Vu Lỵ đọng một tầng nước, cánh tay run rẩy. Đường Chính Dật chưa bao giờ lớn tiếng đến như vậy. Vu Lỵ nhanh chóng chạy ùa ra ngoài, làm rơi túi táo xuống sàn nhà.
Mảnh sứ vỡ có máu, hắn đoán không lầm Tinh Đông vừa nghe tiếng Vu Lỵ liền sợ hãi, chạy đi. Không ngờ đã đạp phải mảnh vỡ của cái chén sứ.
Đường Chính Dật đập mạnh cửa phòng ngủ của y, thật lớn tiếng gọi: Hạ Lạc Tâm!
Không thấy hồi đáp, hắn tức giận quát: Hạ Lạc Tâm! Mở cửa!
Tinh Đông không kiềm được nước mắt rơi lã chã xuống đầu gối. Tiếng nấc nghẹn ngào nơi cổ họng không ngừng phát ra, nỉ non cầu xin hư không: Tống Vu Lỵ, em thật ra không muốn chuyện này xảy ra... Tống Vu Lỵ! Điều là lỗi ở em!
Đường Chính Dật phá cửa xong vào, vẻ mặt thật vô cùng đáng sợ. Vẻ mặt này dường như Tinh Đông đã thấy rồi, đã thấy rất lâu về trước. Hắn nắm chân y kéo ra, tấm ga thấm vào mảng máu đỏ. Càng nhìn chỉ càng khiến sự tức giận kiềm nén của Đường Chính Dật sắp sửa bộc phát.
Vậy mà Tinh Đông thẳng thừng rút chân về, gạt tay hắn ra, nhỏ giọng nói: Ra ngoài!
Đường Chính Dật ngẩn đầu, còn có chút không tin được: Em vừa nói cái gì?
Ra ngoài! Là tôi bảo anh mau ra ngoài!
Vẻ mặt này hắn lần đầu nhìn thấy, thật rất bất ngờ. Hai mắt y ngấn nước, nhìn vào một khoảng không vô định. Không phải tức giận cùng cực, không phải quá mức thương tâm. Tất cả được y gói gọn lại bằng thờ ơ lạnh nhạt. Nước mắt vẫn không ngừng được chảy dọc trên khuôn mặt. Đến ngay cả hắn cũng không biết phản ứng như thế nào, tức giận càng thêm tức giận: Em muốn chết có phải không?
Tinh Đông đang trong thời gian bị nhiễm lạnh mà phát sốt. Hôm qua bị hắn làm đến chảy máu tươi, cơn sốt trở nên nặng hơn gấp bội. Đã vậy thêm chân có vết thương. Hắn không thể như vậy mà để mặc.
Cuối cùng Tinh Đông chỉ đáp trả lại hắn ngắn gọn: Đúng là muốn chết!
Đường Chính Dật nghiến răng, nắm cổ áo y kéo lên: Em nói thêm một tiếng xằn bậy, tôi liền đem em chơi nát, em có tin không?
Vốn dĩ tưởng rằng lần này Tinh Đông tiếp tục sợ hãi, cự tuyệt hắn nhưng hoàn toàn trái ngược. Y sợ hãi có sợ hãi nhưng lại ngước mặt nói với hắn: Vậy thì chơi đi! Không phải không thể mang thai sao?
Rốt cuộc ngang bướng này là ai dạy cho y? Hạ Lạc Tâm ngày hôm nay hắn thấy hoàn toàn không giống Hạ Lạc Tâm ngày ngày nghe lời hắn, đối với hắn ngoan ngoãn tuân theo. Rốt cuộc là làm sao lại biến thành như vậy rồi?
Đường Chính Dật nặng nhọc thở ra, cắn môi bất lực cùng cực: Em muốn chơi? Được! Tôi chơi em!
Tinh Đông đúng thật không chạy trốn, không kháng cự. Chỉ ở đó chịu đựng sức lực rất lớn của Đường Chính Dật. Để hắn ngậm lấy ngực mình, tùy tiện đem mình lật lại, cắm vào sâu bên trong. Tay còn ở nơi đó của y mà tuốt động. Tinh Đông chôn mặt xuống gối, ngậm lấy cái gối đầu để kiềm lại tiếng rên rỉ.
Từ tầm mắt hướng xuống của Đường Chính Dật, nhìn rất rõ nơi hai người giao hợp. U huyệt hồng hồng, đỏ đỏ, nuốt lấy côn th*t hắn, từng trận co rút, đau âm ỉ.
Thân thể y đã hoàn toàn thuộc về hắn nhưng cớ sao trong tâm hắn không vui mừng? Bởi vì hắn còn có thể nhận thức được dù sớm hay muộn đứa trẻ này sẽ rời khỏi hắn.
Em chỉ có thể mãi mãi là bí mật rất lớn trong lòng của tôi.
- ------------------------
Vì lịch làm việc quá mức bận bịu nên cố định sẽ ra vào cuối tuần. Vậy nha!! /// _ ////