Nhân Tình Bí Mật

Chương 26: Chương 26




Có tâm sự cứ nói với anh , Mắt thấy sắc mặt không tốt của Tinh Đông, Kỳ Thời liền lo lắng hỏi.

Tinh Đông hoàn hồn hả một tiếng. Y đưa tay vuốt hai má mình. Chỉ là bất chợt suy nghĩ về Đường Chính Dật. Y lắc đầu không đáp.

Tinh Đông không phải người hay để bụng chuyện gì. Một vài lời nói lúc say của Đường Chính Dật đối với người khác có lẽ sẽ rất nặng nề nhưng đối với y cũng không ở mức quá đáng. Thậm chí ngay bây giờ y còn cảm thấy hắn nói không sai. Khi thân phận đã thay đổi, đáng lẽ y cũng nên hiểu trách nhiệm của mình. Không giúp gì được cho Đường gia vậy thì y cũng không nên đem nhục nhã về cho họ.

Cả hai dừng ở trước một cửa tiệm chăm sóc thú cưng. Ông chủ ở đây là bạn thời đại học với y. Mức độ thân thiết chỉ không bằng Kim Tiểu Trùy.

Đông Đông, lâu rồi không gặp , Cậu thanh niên tóc nâu này tên Vu Lương cũng là ông chủ của cửa tiệm. Một con người dễ hòa đồng, trên môi luôn là nụ cười ấm áp.

A Lương, mình đến đón Y Thiều

Vu Lương vui vẻ đáp lại: Được! Tiểu Chu đang tắm cho Y Thiều trong đó, để mình đưa cậu vào. Đây là?

Vu Lương nhìn Kỳ Thời bằng ánh mắt tò mò. May mắn hiện tại mặt mũi anh ta đều bị bịt kín nếu không cũng không biết Vu Lương sẽ làm ra loại chuyện gì nữa. Hắn chính là fan cuồng thần tượng mà thần tượng của hắn lại là Felix Kỳ Thời ngay trước mặt.

Tinh Đông vội dùng thân phận khác bào chữa: Đồng nghiệp mình, Sở Từ.

Vu Lương đưa tay ra với Kỳ Thời, hòa nhã nói: Chào anh! Tôi là Vu Lương, bạn đại học của Đông Đông. Có thể gọi tôi là... A Lương giống Đông Đông đi.

Kỳ Thời cũng rất lịch sự bắt tay hắn. Anh cũng cười nhưng chỉ thấy được đôi mắt híp, anh nói: Được! A Lương, tôi có vài con thỏ ở nhà chắc sau này đem đến chỗ anh rồi

Vu Lương ban đầu cứ ngờ ngợ không đúng, giọng nói người trước mặt rất quen thuộc. Cuối cùng Vu Lương không nghĩ nữa liền cười lớn: Haha. Hoan nghênh, hoan nghênh!

Tinh Đông nhìn cảnh này trong lòng thầm cười. Có lẽ Vu Lương là fan thành công nhất cho tới thời điểm hiện tại rồi. Lỡ như sau này hắn biết được thần tượng gọi mình bằng A Lương còn bắt tay mình sẽ khóc thét mấy đêm cho xem.

Đông Đông, mình đưa cậu vào.

Cả hai theo sau Vu Lương vào trong. Trong lòng Kỳ Thời hiện tại rất vui vẻ. Mở miệng từng câu chữ đều rất hào hứng. Bởi vì chút nữa hắn cùng Tinh Đông đi ăn. Thật giống như cả hai đang hẹn hò vậy. Mặc dù biết chuyện y thích cái người mà ai cũng biết là ai kia nhưng hai người không có chính thức hẹn hò. Người ta có câu mặt dày mới lấy được vợ. Kỳ Thời nhất định phải kiên trì một chút mới mong sớm đưa thỏ con về nhà.

Vu Lương đưa cả hai vào khu vực tắm cho thú cưng. Đúng là Y Thiều đang được Tiểu Chu masaga, vẻ mặt rất biết hưởng thụ. Nhưng mà ở đây không chỉ có một mình Y Thiều đang tắm rửa mà còn nhiều con khác nữa. Lại còn là người quen mới ghê đó.

Đón Y Thiều à? , Kim Tiểu Trùy trên mắt dính hai miếng dưa leo, bên dưới đắp một lớp mặt nạ. Cô lấy một miếng dưa xuống nhìn y nói.

Tinh Đông ngơ ngác tận mấy giây, mới kịp trả lời: À ừ. Tiểu Trùy cậu ở đây làm gì?

Câu này rất vô nghĩa bởi vì con chó xúc xích hiện đang nằm cạnh cô. Mà chủ của nó không ai khác là Tiểu Trùy.

Kim Tiểu Trùy đắp lại miếng dưa leo, đáp: Mình đâu có đi một mình

Tinh Đông nhìn theo hướng tay của Kim Tiểu Trùy liền thấy hai con cáo. Một con đỏ, một con trắng đang đắp mặt nạ than tre, còn nói: Bác sĩ Đường, tới rồi hả?

Jack nói bằng giọng lơ lớ: Tới rồi thì hưởng thụ tí đi!

Tinh Đông không hiểu tình cảnh gì đang xảy ra, quay sang hỏi Vu Lương: Mình nhớ cậu mở tiệm chăm sóc thú cưng mà?

Vu Lương: Dạo gần đây mình còn tặng khách một dịch vụ nhỏ trong lúc chờ chăm sóc thú cưng

Tinh Đông lườm Vu Lương: Sao không nói mình Tiểu Trùy, Đại Kha có ở đây hả?

Vu Lương gãi đầu, cười trừ: Tại mình quên , nói xong Vu Lương liền chống tay lên eo, quát: Được rồi! Mấy đứa này nằm ba tiếng còn chưa chịu đứng lên hả? Miếng mặt nạ khô tới mức không còn dính nổi trên mặt mấy người rồi kìa.

Kim Tiểu Trùy biếng nhác ngồi dậy, gỡ xuống hai miếng dưa leo, trách móc Vu Lương: Ông chủ keo kiệt quá không niệm tình xưa gì cả

Nhĩ Kha vẫn còn nằm ườn ra, trơ trẽn nói: Nhỡ rồi thì để khô nốt miếng dưa leo luôn đã!

Tới lúc Vu Lương xách cây chổi lông tương từng đứa thì cả đám mới bật dậy chạy tán loạn.

A Lương! Cậu việc gì keo kiệt với tụi này chi vậy hả? , Nhĩ Kha bất mãn nói.

Tinh Đông ở một bên thấy cảnh này cũng nhoẻn miệng cười. Thật nhớ khoảng thời gian bọn họ học chung cấp ba đến đại học. Vu Lương vốn nhẫn nhịn bọn họ như vậy cuối cùng chịu không thấu nữa thì xách chổi lông gà lên rượt từng đứa một. Bọn này bị gọi mặt dày có tổ chức hoàn toàn không sai một chút nào.

Kỳ Thời thấy Tinh Đông cười tươi như vậy, trong lòng liền dâng lên một cỗi ấm áp. Y cười rất đẹp, lộ lên hai lúm đồng tiền. Khoảng khắc này giống như một bông hoa nở rộ, rực rỡ mà tỏa sáng lạ thường.

Sau một hồi cực lực chạy thoát cây chổi lông gà của Vu Lương, tay người nào cũng ôm một chó.

Kim Tiểu Trùy nuôi một con chó xúc xích màu nâu, đặt là Victor. Tính đến nay chắc cũng đã sáu năm nó ở bên Tiểu Trùy. Người ta thường nói chủ nào thì tớ nấy, con Victor lười biếng không khác chủ là bao nhiêu. Trên cổ nó còn đeo một cái dây xích vàng, bảng to, mặc áo đen, trông như dân underoud chính hiệu. Nhĩ Kha thì ôm một con hucky trắng muốt như bông tuyết. Hẳn là đặt cho nó một cái tên nghe là đói bụng, Lẩu Mắm. Vậy là mỗi lần Nhĩ Kha muốn gọi nó đều gọi là Tiểu Lẩu. Lúc vui thì thôi, lúc buồn luôn gọi nó là Con Mắm. Tiểu Trùy rất thích gọi nó là Con Mắm Thối. Về phần Jack, anh không thích việc lông rụng của vật nuôi nên cũng không thích nuôi thú cưng. Vậy nên Tinh Đông liền hỏi Jack.

Jack, Tiểu Trùy mang Victor, Nhĩ Kha mang A Lẩu. Vậy anh đến đây làm gì?

Jack vừa uống nước vừa trả lời: Tôi định đi ăn cùng Đại Kha. Còn cậu?

Em đi ăn với Sở Từ , Tinh Đông chỉ về hướng Kỳ Thời.

Kim Tiểu Trùy ôm con Victor lại gần Kỳ Thời. Cô híp mắt lại đánh giá anh, mũi còn ngưởi ngưởi, hít hít. Kỳ Thời bị ánh mắt của cô ép chế bỗng dưng cũng đề phòng. Xong chuyện, Kim Tiểu Trùy nhìn sang Tinh Đông nhếch môi khinh bỉ. Tựa như báo hiệu chuyện gì đó mà cô đã biết. Con người Kim Tiểu Trùy lúc nào cũng nguy hiểm như vậy. Khiến ai cũng chẳng thể lại gần tỏ tình với cô.

Kim Tiểu Trùy quay lưng nhả một câu: Đi thôi Đông Đông, Đại Kha. Chúng ta đưa Y Thiều với Con Mắm đi ăn.

Dù sao Tinh Đông cũng sẽ đi ăn cùng Kỳ Thời nên nếu đi đông một chút sẽ có không khí hơn. Để y đi cùng một người đàn ông khác Kim Tiểu Trùy cảm thấy không an tâm.

Jack đeo vòng cổ cho Lẩu Mắm, xách dây nó đi theo sau Nhĩ Kha.

Cả đoạn đường đều chẳng thấy Kỳ Thời nói gì, mặt còn hơi khó coi. Tinh Đông tưởng anh đau bụng, liền hỏi: Sắc mặt anh không tốt, anh bị làm sao hả?

Kỳ Thời lắc đầu, đáp: Không có

Tinh Đông gật đầu.

Nhĩ Kha ghé tai Tinh Đông, nói nhỏ: Anh bạn Sở, Sở Từ gì của cậu sao người cứ toát ra âm khí đáng sợ quá?

Tinh Đông cười trừ, y cũng không biết hôm nay Kỳ Thời bị cái gì. Rõ ràng lúc nãy vẫn rất bình thường. Y bâng quơ trả lời: Chắc anh ta đau bụng

Kim Tiểu Trùy kế bên nghe thấy, cô nói: Biểu hiện không phải đau bụng. Trán không đổ mồ hôi, tay giữ rất vững, chân mày hơi nhíu, bước đi vững tạm gọi bình thường. Không phải đau bụng mà là đau tình

Tinh Đông tự dưng đỏ mặt. Đau tình, y mơ hồ hiểu được ý này của Kim Tiểu Trùy.

Y Thiều hôm nay ngoan ngoãn quá ha? Bình thường nó đâu có để người lạ ôm? , Nhĩ Kha nhìn con mèo xám trong tay Kỳ Thời hỏi.

Tinh Đông cũng đâu biết. Bình thường nó chỉ ngoan ngoãn trong lòng Đường Chính Dật thôi. Người khác ôm nó ngay lặp tức nó sẽ nổi quạu mà cào người ta.

Đột nhiên trong đầu y lại hiện lên hình ảnh mặc áo sơ mi trắng, quần âu ngồi trên sofa ôm mèo của Đường Chính Dật mà mặt đỏ như trái hồng chín. Cảnh tượng đó rất chi là phong tình, lãng mạn. Y vội chấn tĩnh bản thân không được nghĩ lung tung nữa. Kẻo lại làm ra vẻ mặt kỳ dị nào cho người ta thấy.

Nhiệt độ cứ không ngừng hạ thấp xuống. Tinh Đông trong người vẫn còn nhiễm bệnh, không khỏi cứ ắt xì liên tục. Người còn mặc rất mỏng. Gió lùa vô từng kẻ hở của chiếc áo y, Tinh Đông rùng mình. Nổi tầng tầng lớp lớp da gà. Mắt thấy như vậy Kim Tiểu Trùy vừa mở miệng trách móc vừa có ý định cởi một lớp áo khoác dù của mình: Cậu ra ngoài có xem thời tiết không? Nhắc bao nhiêu lần rồi?

Lúc nào Kim Tiểu Trùy cũng lo lắng cho y như vậy. Tính tình cô vốn dĩ không phải mạnh mẽ mà là lạnh nhạt, bất cần đời. Chẳng để ai phải quan tâm cho mình. Hằng ngày thấy Tinh Đông sai sót cái gì cũng sẽ mở miệng làu bàu trách móc. Ngoài y ra thì không có cái gì liên quan đến cô. Tựa hồ có thể so với một sư thầy ngày ngày niệm phật. Cùng với châm ngôn sống 'tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến '.

Kim Tiểu Trùy còn chưa kịp khoác áo cho Tinh Đông thì cái áo khác đã rơi xuống vai y từ lúc nào. Tinh Đông ngước mặt lên nhìn, chỉ thấy trên người Kỳ Thời mất một cái áo khoác. Anh còn cởi khăn choàng cổ của mình choàng vào cho y. Tinh Đông ý định từ chối, Kỳ Thời còn phải đi diễn không thể để anh bị cảm lạnh được.

Đừng có từ chối. Người ta cho cậu rồi, cậu cũng nên nhận chút tấm lòng đi. Toàn thanh niên thân dài vai rộng một chút bệnh không làm khó được đâu , Kim Tiểu Trùy vốn đi sâu trong lòng y. Tinh Đông định làm gì, nói gì cô đều biết. Huống chi cô còn rất có ác cảm với những đàn ông xung quanh y. Luôn lấy ánh mắt dè chừng đánh giá người ta.

Vậy... cảm ơn anh!

Kỳ Thời xoa đầu y, mỉm cười.

Nhĩ Kha nhìn tình cảnh này với ánh mắt khinh bỉ, quay sang nói với Jack: Chúng ta đi trước một bước. Tôi không ngấm nổi phần cẩu lương này rồi

Cả năm người rẽ vào một tiệm bánh ngọt. Cũng may tiệm bánh cho đem theo thú cưng không thì không biết đem Victor, Lẩu Mắm với Y Thiều đi đâu nữa. Đúng như dự đoán của y. Lúc thấy mặt Kỳ Thời thì Jack với Nhĩ Kha cũng khá là bất ngờ. Chỉ có Kim Tiểu Trùy luôn giữ một bộ dạng 'trời có sập xuống cũng không liên can đến ta'.

Kỳ Thời ở một bên nghe chuyện thời đại học của bọn họ cũng rất hào hứng. Khi nhắc về khoảng thời gian đó, Tinh Đông liền rất vui vẻ. Vậy nên từ việc này mà Kỳ Thời khám phá ra vô số biểu cảm rất đáng yêu chưa từng thấy. Trong lòng anh không khỏi có rạo rực.

Ăn xong thì cả đám đường ai nấy về. Trước đó còn trách móc nhau một trận vì tội cả đám đồng loạt nghỉ hết. Nghe Tinh Đông bảo ngày mai sẽ đến bệnh viện, Kim Tiểu Trùy theo đó cũng đi. Mà theo lệ thường Kim Tiểu Trùy mà có đi thì Jack với Nhĩ Kha đừng hòng mà lười biếng ở nhà. Cái tin ngày mai đi làm này giống như hoàn toàn rút cạn tinh lực của Nhĩ Kha. Cậu toàn thân như cộng bún thiu mặc cho Jack tự động ôm về.

Nương tử choáng rồi. Bọn tôi về trước , Jack vẫy tay với ba người còn lại, ôm Nhĩ Kha đi. Tinh Đông từ xa còn mơ hồ nghe được giọng của Nhĩ Kha mắng Jack: Nương tử cái rắm! Ông đây chính là thẳng nam!

Tinh Đông thở dài. Kim Tiểu Trùy nhìn nhìn y với Kỳ Thời một lúc lâu mới an tâm giao y lại cho người ta. Cô cũng có chuyện cần phải giải quyết.

Ngại quá! Anh đang đói lại cho anh ăn bánh ngọt. Bọn họ thích đồ ngọt lắm, đặt biệt là Nhĩ Kha , Tinh Đông áy náy nói với Kỳ Thời, trên miệng còn vương lại nụ cười gượng.

Kỳ Thời vốn không có đói, chỉ là muốn cùng y ăn một bữa. Xém chút nữa trở thành hẹn hò rồi. Còn không phải cái đám người kia thì... Anh thở dài, đặt tay lên đầu y, xoa xoa: Bữa khác vậy. Anh đưa em về!

Tinh Đông tránh đi cái xoa đầu này của Kỳ Thời tựa như bản năng. Lại một lần nữa từ chối anh: Anh về trước đi! Giang Phong nhất định sẽ mắng anh cho xem

Kỳ Thời nắm cổ tay Tinh Đông, nhíu mày: Dù gì cũng để anh đưa em về!

Tinh Đông không muốn nói thẳng rằng mình không muốn về nhà. Với tính cách của Kỳ Thời, anh nhất định sẽ hỏi sâu vào. Vậy thì càng không thể được. Y không có giỏi nói dối, nếu phải làm điều đó chắc chắn y sẽ rất vụng về. Vậy cho nên Tinh Đông chọn im lặng, quay người đi.

Kỳ Thời cứ nắm tay y không chịu buông ra, anh lo lắng hỏi: Có phải Đường Chính Dật đã làm gì em hay không?

Nghe Kỳ Thời hỏi như vậy, mũi y liền dâng lên một cái nóng khó chịu. Hai khóe mắt cũng bắt đầu hơi cay. Ngay thời điểm bây giờ Tinh Đông rất muốn đối diện với Kỳ Thời, từng chữ từng chữ quát lên. Đúng như vậy! Tại sao sau khoảng thời gian đau lòng kia y vẫn phải chịu dằn vặt tổn thương? Vẫn phải hằng ngày suy nghĩ đến hắn? Rốt cuộc y chỉ muốn yêu hắn một cách thầm lặng thôi cũng không được? Cuối cùng tại sao sau những chuyện hắn làm y vẫn có thể thản nhiên tha thứ cho hắn?

Tinh Đông vuốt mũi, khẽ khàn đáp lại Kỳ Thời: Anh nghĩ nhiều rồi, mau về nghỉ ngơi đi!

Kỳ Thời không muốn. Anh dạo gần đây bận tối mặt mày, thấy y liền muốn bỏ trốn khỏi Giang Phong. Chỉ cần nhìn thấy nụ cười của Tinh Đông, bao nhiêu mệt mỏi liền tự động tan biến hết. Anh kéo tay y, Tinh Đông mất thăng bằng ngã vào ngực Kỳ Thời. Anh mạnh mẽ giữ chặt y, không muốn buông.

Tinh Đông nhíu mày, cố đẩy mình ra khỏi anh: Anh làm gì vậy hả? Chúng ta đang ở ngoài đường. Lỡ như phóng viên thấy được thì sao?

Kỳ Thời chẳng quan tâm lấy lời trách móc nào của y, dựa cằm mình lên vai y, thì thầm nhỏ nhẹ chỉ đủ cho hai người nghe: Em cũng quan tâm tới anh giống như hắn có được không?

- --------

Mấy người có nghe mùi gì không? Là mùi truyện bị mốc =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.