Nhật Ký Phản Công Của Hậu Phi

Chương 39: Chương 39: Chương Ý hoàng hậu Lý thị




Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

“Nương tử, Dương tiệp dư đến thăm ngài.” Thị nữ Mạc Như phúc phúc thân thể, nói với người phụ nữ bụng bự nằm ở trên giường nhỏ.

Thân thể người phụ nữ giật giật, tiếp theo liền nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang lanh lảnh do hoàn bội va chạm phát ra, nàng muốn đứng dậy, còn chưa bước xuống, trong điện liền vang lên một giọng nói kiều mị uyển chuyển: “Lý thị càng ngày càng không biết phép tắc, còn không đến nghênh tiếp bổn cung. Mang thai liền lớn lối như thế, vậy nếu như sinh ra một bé trai, đuôi chẳng phải muốn vọt đến bầu trời.”

Kỳ thực Lang Hoa đã tỉnh rất sớm rồi, trong đầu của nàng hiện lên bóng người Lý Hân nguyên chủ, lúc này chính là tháng hai năm Tường Phù thứ hai Tống Chân Tông, nguyên chủ thân thể này tên là Lý Hân, người đời sau gọi là “Lý thần phi”. Lý thị vốn là ni cô trong một am trên núi Nga Mi, cả ngày chép kinh niệm Phật, cũng coi như vô dục vô cầu.

Đột nhiên có một ngày, trong chùa có một người phụ nữ đeo vàng đeo bạc, tôi tớ bên người rất nhiều. Người kia, chính là Lưu tu nghi hiện nay, cũng chính là Chương Hiến Minh Túc hoàng hậu Lưu Nga ngày sau.

Tống Thái Tông Triệu Quang Nghĩa băng hà, truyền ngôi cho thái tử Triệu Hằng, Triệu Hằng lập tức hạ chỉ ý, phong Lưu Nga làm tứ phẩm mỹ nhân. Lưu Nga cùng Triệu Hằng đã lén lén lút lút tư thông mười lăm năm, rốt cục có thể quang minh chính đại đứng bên người Triệu Hằng. Nàng ta thu thập đồ đạc xong liền theo khoái mã chuẩn bị vào cung, ngẫu nhiên đi ngang qua cái am đơn giản này, chỉ là đến nghỉ chân một lát. Nhưng nàng ta vạn vạn không nghĩ tới, cái am nho nhỏ này cũng tàng long ngọa hổ (rồng nằm cọp núp), một cô nương hoa nhường nguyệt thẹn như vậy cũng chạy tới làm ni cô?

Lúc đó Lưu Nga đã hơn ba mươi năm tuổi, nàng ta tính toán hiện tại Triệu Hằng tuy đối với nàng ta tình thâm ý trọng, nhưng mỹ nhân hậu cung ba ngàn, hàng năm lại chọn phi tần mới vào cung, khó bảo toàn chút tình ý này rồi liền chuyển tới trên người phi tần khác.

Chuyện khẩn yếu nhất hiện nay chính là bảo vệ địa vị của mình, chỉ là tuổi Lưu Nga đã cao, không sánh được những phi tần kiều diễm trẻ tuổi kia, cho nên nàng ta cần một người đủ tín nhiệm có thể giúp nàng ta cố sủng.

Cũng không biết làm sao, Lưu Nga liếc mắt liền nhìn trúng Lý Hân, cảm thấy Lý Hân nhất định có thể thay đổi cuộc đời của nàng ta!

Nhìn con mắt Lý Hân trong vắt, Lưu Nga mỉm cười, từ trên búi tóc của mình nhổ xuống một bộ diêu bạc mạ vàng điểm thúy xuyên châu, đưa cho Lý Hân, ôn nhu nói: “Ta cùng ngươi hữu duyên, bộ diêu này ban thưởng cho ngươi, ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”

Lý Hân chỉ có mười bảy tuổi, chính là tuổi yêu thích trang điểm, nhìn thấy bộ diêu kia liền không dời nổi mắt, sững sờ ngơ ngác nhìn. Nàng vốn cũng là nữ nhi quan gia, cũng từng mang bộ diêu trâm ngọc, chỉ là mẹ đẻ cùng phụ thân lần lượt mất, kế mẫu lấy hết gia sản rồi tái giá, nhưng ghét bỏ nàng là một con ghẻ, không muốn lại chăm sóc nàng. Một cô nương tuổi còn trẻ, không còn cha mẹ, không còn tiền bạc, càng không còn chỗ đặt chân, đời này nên làm gì đây? Cùng đường mạt lộ mới ở cái am này xuống tóc.

Bây giờ có cơ hội đi ra ngoài, Lý Hân làm sao cam tâm từ bỏ.

Nàng cắn răng, quỳ gối trước mặt Lưu Nga: “Ta nguyện theo nương tử.”

Sau khi Lý Hân vào cung bắt đầu làm thị nữ của Lưu Nga, chỉ là Lưu Nga thánh sủng hậu đãi, còn không cần nàng đi cố sủng, cho nên Lưu Nga cũng không có lập tức đưa nàng lên long sàng.

Tống Chân Tông vô cùng sủng ái Lưu Nga, sau khi Quách hoàng hậu tạ thế đã tính muốn lập nàng ta làm hậu, nhưng gia thế của Lưu Nga quá kém, dưới gối lại không con cái, quần thần đều dâng chiếu thư phản đối.

Lý Hân nhìn Lưu Nga – một nữ cô nhi xuất thân hàn môn, nhưng thành người trên đầu quả tim của Chân Tông, trong lòng nổi lên ý đồ xấu: thân phận Lưu Nga so với nàng không cao hơn bao nhiêu, thế nhưng nàng trẻ đẹp hơn Lưu Nga, Lưu Nga có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, tại sao nàng lại không được?

Lúc này, mấy đứa con trai của Chân Tông đều chết non, không có một đứa bé nào sống quá mười tuổi, đã gần đến tuổi bốn mươi Chân Tông cũng đang lo lắng vì dòng dõi, chờ hắn sau trăm tuổi, vẫn không có dòng dõi kế thừa giang sơn làm sao bây giờ? Mà Lưu Nga, nàng ta cũng cần một đứa bé, tốt nhất là bé trai, như vậy nàng ta mới có thể thành công lấp kín miệng đám triều thần kia, leo lên hậu vị!

Hai người trông con sốt ruột, nhưng Lưu Nga lại không mang thai được, Lý Hân tương kế tựu kế, nói với Chân Tông cùng họ Lưu là mình mơ tới tiên nhân giáng thế trở thành con của nàng.

Quả nhiên, hai người kia rất vui mừng, cho rằng đây là trời cao báo mộng, liền liên hợp nghĩ ra biện pháp “mượn bụng sinh con”.

Lưu Nga tuy rằng không muốn chia xẻ trượng phu, thế nhưng vì đứa bé, không thể làm gì khác hơn là giả bộ rộng lượng để Lý Hân ở tẩm điện của nàng ta thị tẩm.

Lý Hân cũng không nghĩ tới bụng mình sẽ không chịu thua kém, chỉ thị tẩm một lần liền mang thai.

Nếu mang thai, Lưu Nga cũng thở phào nhẹ nhõm, không chỉ là bởi vì đứa bé chờ đợi đã lâu đến rồi, nàng ta càng lo lắng, lại để Lý Hân cùng Triệu Hằng sống chung một chỗ, hai người sẽ nhờ đó phát sinh ra cảm tình.

Lưu Nga đem Lý Hân thu xếp ở trong gian điện phụ trong cung, cung cấp ăn uống, thế nhưng không cho phép Lý Hân ra ngoài cửa điện nửa bước, càng không cho phép nàng cùng Chân Tông gặp mặt.

Đồng thời, nàng ta cũng thả tin tức ra bên ngoài mình đã có thai, như vậy chín tháng sau, được Lưu Nga cùng Chân Tông hết sức giấu giếm, trừ người thân cận của bọn họ ra, bất kể là tiền triều hay là hậu cung, lại không có một người biết bụng Lưu Nga là giả, người thật sự mang thai chính là thị nữ của Lưu Nga – Lý thị!

Ngày 14 tháng 4, Lý Hân sinh ra một bé trai, ngay cả tướng mạo đứa bé nàng đều không có nhìn rõ ràng, đứa bé liền bị ôm vào chính điện, ngày đó, Chân Tông liền tuyên bố Lưu Nga bình an sinh ra hoàng tử, đặt tên là Triệu Thụ Ích (sau đổi thành Triệu Trinh).

Nếu đi con đường này rồi, Lý Hân sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng nàng không nghĩ tới, mình là mẹ đẻ của lục hoàng tử, nàng không những không có được nửa điểm phong thưởng, còn bị Lưu Nga triệt để trục xuất đến lầu nhỏ xa xôi, nửa năm sau đó, nàng mới bị Chân Tông nhớ tới, tùy tiện tìm lý do phong Sùng Dương huyện quân.

Khi đó, Lý Hân còn trẻ, nàng cũng không chịu thua, cho nên liền bắt đầu cùng Lưu Nga tranh sủng.

Sau đó không lâu, Lý Hân lấy một khúc ca múa thành công đoạt được sự chú ý của Chân Tông, lần thứ hai được sủng ái, sau lại sinh ra một bé gái, lúc này mới được tấn phong làm tài tử, không may, tiểu công chúa rất nhanh chết non, ngay cả cái tên đều không có, nhưng Chân Tông lại lần nữa hạ chỉ, phong nàng làm uyển nghi.

Lý Hân biết, Lưu Nga xưa nay không phải là một người rộng lượng, lúc trước đều áp lên không cho nàng ra mặt, hiện tại, liên tiếp hai lần phân phong, không phải là muốn nói cho nàng, Lý Hân nàng, vĩnh viễn chỉ có thể dựa vào đứa bé thượng vị!

Liên tiếp sinh con, thân thể Lý Hân vẫn không có khôi phục như cũ, nhất thời không chịu nổi nỗi đau mất con gái, liền như vậy tích tụ thành bệnh, triền miên trên giường bệnh.

Lưu Nga vẫn không có nói cho Triệu Trinh, ai mới là mẹ đẻ của hắn, cũng nghiêm khắc nhắc nhở hậu cung.

Mãi đến tận khi đứa bé lớn rồi, Lưu Nga cũng biết là giấy không gói được lửa, lúc này ngay khi nàng bệnh nặng, tấn vị trí Thần phi.

Sau đó chân tướng rõ ràng, Lý Hân được con trai của nàng truy phong Chương Ý hoàng hậu, cùng Lưu Nga phụng thờ trong thái miếu, nhà mẹ đẻ của nàng cũng bởi vậy được Nhân Tông quan tâm.

Chỉ là Lý Hân, đến chết cũng không thể nghe thấy con trai của nàng gọi nàng một tiếng mẫu phi.

“Ai!” Lang Hoa thở dài, trầm giọng nói: “Tất cả những gì ngươi nhận được, cũng coi như là ngươi gieo gió gặt bão.”

Nguyên chủ Lý Hân chưa nói gì nước mắt đã trào ra, nức nở nói: “Cầu thần nữ che chở con trai của nô tỳ, lúc trước là nô tỳ muốn xóa bỏ, sống cả đời, nhưng không thể nhận con ruột của mình, mở to mắt nhìn nó nhận tặc làm mẹ, trong lòng nô tỳ đau đến cảm giác khó chịu. May mắn được ông trời che chở, hiện tại nô tỳ chỉ muốn cùng nhi tử tường an một đời, không dám lại đi vọng tưởng hưởng thụ phú quý đầy trời kia nữa.”

Lang Hoa gật đầu đáp lại, không muốn thì thế nào? Một hồn của nàng còn ở trên người Lý Hân đây!

Nàng đi giày thêu vào, được Mạc Như đỡ đến trước mặt tiệp dư Dương thị, hạ bái vấn an: “Nô tỳ thỉnh an tiệp dư, nô tỳ vừa mới đang chợp mắt, không thể đúng lúc nghênh tiếp, cầu tiệp dư thứ tội.”

Lúc này Lý Hân tuy rằng đã thị tẩm, cũng mang thai con của Tống Chân Tông, thế nhưng Lý Hân cũng không có tấn vị, vẫn như cũ ở tại trong cung của Lưu Nga.

Dương tiệp dư là tỷ muội tốt nhất ở trong cung của Lưu Nga, kiếp trước, nguyên chủ sinh ra Triệu trinh, Lưu Nga không có thời gian chăm sóc đứa bé, cũng là giao cho Dương tiệp dư chăm sóc thay.

Còn bởi vì tình cảm với Lưu Nga, Dương thị này, khi Lưu Nga chết rồi, lại leo lên vị trí hoàng thái hậu!

“Thôi thôi, ta chỉ là đến xem đứa bé trong bụng ngươi.” Ánh mắt Dương tiệp nhìn nàng, tràn đầy đều là căm ghét.

Lang Hoa, cũng chính là Lý Hân che miệng ho khan vài tiếng, e ngại Dương tiệp dư đang ở đây, nàng không dám thất nghi, không thể làm gì khác hơn là đem cảm giác khó chịu kia miễn cưỡng nuốt xuống, đem một gương mặt trắng bệch ức đến đỏ bừng, nàng thở hồng hộc mấy hơi, nói với thị nữ: “Mạc Như, còn không mau đi pha trà cho nương nương.”

Mạc Như còn không nhúc nhích, nhưng Dương thị đã nở nụ cười”khanh khách”, giễu cợt nói: “Bổn cung chỉ uống trà Long Tỉnh cống, cặn trà của ngươi là trà cũ năm ngoái cũng xứng lấy ra cho bổn cung uống?”

Lý Hân buông mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Thất lễ nương nương, thỉnh nương nương thứ tội.”

Dương tiệp dư cười nhạo một tiếng, “Thôi đi, bổn cung cũng không hi vọng ngươi có thể chiêu đãi!”

Nàng ta liếc nhìn bụng nhô lên của Lý Hân một cái, đề điểm nói: “Muội muội phải thật cẩn thận, vinh hoa phú quý cả đời đều ở trên bụng này.”

Lý Hân không khỏi xì cười một tiếng, vinh hoa phú quý?

Ai vinh hoa? Ai phú quý?

Trong lòng mặc dù là nghĩ như vậy, thế nhưng nàng vẫn không thể không làm bộ cung thuận, nói: “Đa tạ nương nương quan tâm.”

Ngoại trừ giọng nói nghe có chút suy yếu, Lý Hân biểu hiện vẫn là nhàn nhạt như trước vậy.

Ánh mắt Dương thị rơi xuống trên bụng nàng: “Đứa bé không có chuyện gì là tốt rồi, ngươi liền cẩn thận điều dưỡng đi, ta đi chính điện phục mệnh cho tỷ tỷ.”

Lý Hân thầm liếc nhìn Mạc Như một cái, Mạc Như đột nhiên rùng mình một cái, lên tiếng nói: “Khởi bẩm nương nương, hằng ngày Lý nương tử ở trong phòng này buồn bã, nô tỳ lo lắng sẽ buồn phát bệnh, mỗi ngày nên chọn một canh giờ để Lý nương tử đi ra ngoài đi dạo một chút.”

Dương tiệp dư khẽ cau mày nói: “Chỉ còn có hai tháng nữa sẽ sinh, nhẫn nhịn đi.”

Lý Hân lại liếc Mạc Như một cái, Mạc Như tiếp lời nói: “Ngự y nói Lý nương tử khoảng thời gian này tâm thần không yên, dẫn đến mạch đập yếu ớt, đi ra ngoài đi dạo một chút, có lợi cho ngày sau sinh sản.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.