Nhật Ký Vượt Tường Của Vợ Yêu

Chương 26: Chương 26: Không ai dám cướp người phụ nữ của Đỗ Hành anh




Bà Trần nhìn Tô Diệp đứng ở trước cửa sổ sát đất, thở dài, đau lòng nói: "Tiểu thư, mấy ngày nay cô vẫn buồn bực trong phòng, cũng không đi ra đi lại."

Bóng dáng yếu ớt của Tô Diệp khẽ động, cô đơn lắc đầu một cái: "Bà Trần, cháu không muốn đi."

Bà Trần muốn nói lại thôi: "Tiểu thư, mẹ của tiên sinh và Trịnh tiểu thư tới đây, bảo là muốn gặp cô."

Tô Diệp nghe thế, khẽ nhíu mày: "Họ tới làm gì?"

Bà Trần không trả lời, cúi đầu im lặng, hiển nhiên không phải bà Trần nên trả lời vấn đề này.

Tô Diệp khẽ mở miệng: "Bây giờ họ đang ở phòng khách lầu dưới?"

Bà Trần gật đầu: "Đúng, đã đợi nửa giờ rồi."

Bởi vì trước khi ra ngoài tiên sinh nói không muốn cho người ngoài quấy rầy tiểu thư, cho nên bà Trần không dám nói chuyện Đỗ phu nhân tới chơi cho Tô Diệp. Sau đó Trịnh tiểu thư bên cạnh thật sự nhìn không được, cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho Đỗ Hành, dừng dạy bảo lại một chút, tuyên bố nói nếu thật sự không để cho bảo bối Tô Diệp của anh ra ngoài thì cô liền xông vào, vì vậy lúc này bà Trần mới được cho phép lên lầu thông báo.

Tô Diệp xoay người, phủ thêm áo khoác: "Cháu sẽ đi xuống lầu."

=== ====

Thật ra thì Tô Diệp cũng không hiểu rõ tình trạng gia đình của Đỗ Hành, cô biết, đều là nghe nói từ trong miệng người khác.

Nghe nói khi Đỗ Hành bốn tuổi, mẹ anh chết vì một vụ tai nạn xe cộ, lại nghe nói, mẹ Đỗ Hành vì cứu Đỗ Hành mới chết.

Mặc dù Tô Diệp chưa bao giờ hỏi Đỗ Hành những việc này, nhưng sâu xa bên trong, cô cảm thấy ít nhất trên chuyện này cô và Đỗ Hành là một loại người. Khi sấm chớp vang dội ban đêm, khi Đỗ Hành dùng cánh tay rắn chắc ôm chặt cô, Tô Diệp có thể cảm nhận được tần số nhịp tim trên người đàn ông.

Tô Diệp còn nghe nói, khi còn bé tình cảm của Đỗ Hành và cha anh rất tốt. Điều này không cần nghi ngờ, thỉnh thoảng Đỗ Hành sẽ nhắc lại chuyện quá khứ với Tô Diệp, anh sẽ nói khi tiểu học cha anh như thế nào, nhưng khi Tô Diệp hỏi thêm nữa, Đỗ Hành liền im lặng.

Không biết sau đó xảy ra chuyện gì, đôi cha con nhà họ Đỗ này bắt đầu xa lánh.

Dù sao khi Tô Diệp trở thành con dâu nhà họ Đỗ thì Đỗ Hành và cha đã đến nông nỗi xung khắc như nước với lửa. Tô Diệp là con dâu nhà họ Đỗ, cho tới bây giờ cũng chỉ gặp qua ông cụ nhà họ Đỗ một lần, chính là lần bước chỗ ở nhà họ Đỗ khi vừa kết hôn không lâu.

Đối với người mẹ kế của Đỗ Hành này, Tô Diệp lại càng hiểu rõ rất ít, trong ấn tượng nói qua mà nói cũng hai ba câu.

Tô Diệp không hiểu mẹ kế tới nơi này làm gì, nhưng có câu nói không có chuyện thì không lên điện tam bảo, nếu hôm nay Tô Diệp còn là người con dâu trên danh nghĩa, nên xuống lầu thăm hỏi một tiếng thôi.

Đến phòng khách, Trịnh tiểu thư lãnh nhược băng sương đi giày cao gót mười phân trở lên đứng ở đó, nhìn thấy Tô Diệp xuống lầu tới đây, trong mũi cô ta khẽ hừ một tiếng, kéo ra một nụ cười lên tiếng hô: "Tô Diệp."

Đây coi như là chào hỏi thôi.

Tô Diệp cười nhạt chào hỏi với hai vị đang ngồi, sau đó ngồi xuống đối diện Đỗ phu nhân.

Đỗ phu nhân vẫn không lên tiếng, bà dùng ánh mắt hàm súc quan sát Tô Diệp.

Tô Diệp nhìn thẳng vào ánh mắt của bà, cười nói: "Phu nhân."

Đỗ Hành cũng không gọi Đỗ phu nhân là mẹ, Tô Diệp không thể làm gì khác hơn là theo chồng.

Đỗ phu nhân đưa mắt nhìn Tô Diệp một lát, đi thẳng vào vấn đề nói: "Ông cụ nghe nói con và Đỗ Hành xảy ra chút vấn đề, ông ấy lo lắng cho hai người, để ta tới đây hỏi thăm."

Tô Diệp vẫn còn rất lạnh nhạt đối với Đỗ phu nhân

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.