Nhất Thế Tôn Sư (Nhất Thế Chi Tôn)

Chương 1208: Chương 1208: Thăm dò




Dịch giả: Tiểu Băng

Gió xuyên qua cửa sổ, thổi đi sự nặng nề, nhưng sự im lặng vẫn quanh quẩn mãi trong phòng.

Tin tức quá đột ngột, quá ghê gớm, làm năm Luân Hồi giả đều đờ đẫn hết cả người, không ai thốt lên được một lời nào.

Trải qua nhiều thế giới Luân Hồi, họ nhiều ít đều có ý muốn tìm tòi thần thoại các bí mật về thân phận của Lục Đạo, nhưng không ai dám nghĩ sẽ biết được một cách dễ dàng như thế này, quả thực là quá vớ vẩn và buồn cười.

Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thế giới ác mộng này là như thế nào vậy!

Cả bọn đều cảm thấy vô cùng mất mát.

Đúng vậy, là mất mát!

Hoàn thành được các nhiệm vụ Lục Đạo giao cho, vượt qua bao nhiêu nguy hiểm trong các thế giới Luân Hồi, trở thành thành viên của tổ chức thần bí, có một ‘thủ lĩnh’ với những khả năng thần thông quảng đại tới mức gần như không gì không làm được, chỉ cần có đủ điểm để đổi, là sẽ có được vô số thứ đồ làm người ta phải sợ hãi mà than thở, bước vào các thế giới phong phú khác nhau với tư thế của kẻ mạnh, thay đổi thế cục, vận mệnh của người trong thế giới đó hoặc có khi là của cả thế giới đó... tất cả những điểm mạnh ấy khiến các Luân Hồi giả ai ai cũng mang một tâm thế rằng mình vô cùng ưu việt.

Thế nên, mỗi khi đối mặt với “Dân bản xứ”, thường họ đều dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống, cho mình là thần tiên, đi du hí hồng trần, giúp người hoàn thành tâm nguyện.

Nhưng tới cái thế giới ác mộng này, ngay cả một người thần thông quảng đại tới mức khủng bố như Lục Đạo mà còn gần như bị người ta lột sạch hết cả quần áo, trần trụi hiện ra trước mắt mọi người, cảm giác ưu việt, từ trên cao nhìn xuống của họ đều bị bẻ gãy tan nát, không còn lại gì.

Lục Đạo xác thật rất mạnh, nhưng tới cái thế giới ác mộng này, nó cũng chỉ là một trong những kẻ mạnh nhất mà thôi, chứ không phải là kẻ mạnh nhất, hay kẻ mạnh duy nhất!

Vì thế, sự thần bí của nó cũng bị giảm đi.

“Ác mộng thế giới thật đáng sợ......” Mao Kình lên tiếng phá tan im lặng.

Đây không phải lần đầu tiên hắn cảm khái câu này, nhưng lần này ý nghĩa nội dung có khác.

Loan Nhã Thiến mở miệng: “Vạn Giới Thông Thức phù có thể liên thông tới cái gọi là chư thiên vạn giới, nếu vị Nguyên Hoàng Tiên Tôn kia của Ngọc Hư cung muốn, e là cũng làm được cả Lục Đạo Luân Hồi chi chủ......”

Boss của nơi này cùng cấp với Lục Đạo kia mà!

Một hồi lâu sau, mọi người mới hồi thần, quay trở về chuyện chính.

Mao Kình trầm giọng: “Mọi người ghi nhớ thật kĩ mọi thông tin về Lục Đạo và thần thoại trong quyển sổ tay phòng vệ, sau này không chừng có thể sẽ có tác dụng lớn.”

Đây chính là bí mật mà rất nhiều Luân Hồi giả tha thiết ước mơ muốn biết!

Du Cảnh Hoa lên tiếng: “Thực ra chúng ta cũng có thể biết được một chút bí mật của ‘Tiên Tích’.”

“A?” Bốn người quay qua nhìn cô.

Nếu việc này thật sự là tác phẩm của “Tiên Tích”, vậy đủ chứng tỏ họ có quan hệ với Đại Chu Vương Triều và thế giới ác mộng, vậy làm sao họ lại để lộ bí mật của mình được!?

Du Cảnh Hoa nói: “Ta đã xem kĩ, ‘Thần Thoại’ ‘Thiên Đế’ Hàn Quảng vẫn chưa bị bắt, Ma môn cũng không bị một đả kích mang tính hủy diệt nào, chứng tỏ họ ẩn nấp rất giỏi, cho thấy ‘Tiên Tích’ cũng không phải là không gì không làm được.”

“Nếu đây thật sự là tác phẩm của ‘Tiên Tích’, ‘Thiên Đế’ nhất định sẽ không để yên, chỉ cần thả ra một chút bí mật của ‘Tiên Tích’ là cũng đủ khiến đối thủ bị nghi ngờ nội bộ, vạn vật có dương liền có âm, có quang minh sẽ có ngay hắc ám, Đại Chu có thể sắc phong thần linh, thì cũng không có khả năng diệt trừ được hết những dơ bẩn trong nội bộ, Trường Nhạc lớn như vậy làm sao không có những chỗ tối tăm, chỉ cần tà ma tả đạo muốn là có thể khiến một bí mật nào đó lan ra rất nhanh.”

“Chúng ta sở dĩ không tìm thấy, hẳn chỉ vì bề ngoài đã bị Đại Chu che khuất đi mà thôi, chỉ cần tiếp xúc được đám tam giáo cửu lưu, sớm muộn cũng sẽ tìm ra những bí mật của Tiên Tích, biết được thân phận một vài thành viên của họ.”

Phần sau khi biết thân phận rồi làm gì, Du Cảnh Hoa không nói, nhưng mấy người Mao Kình đều tự nghĩ ra, họ sẽ liên lạc với “Tiên Tích”, có vị “Nguyên Thủy Thiên Tôn” kia của Tiên Tích hỗ trợ, họ sẽ có cơ hội rời khỏi luân hồi, không còn cảnh sống trong sợ hãi sống hôm nay không biết ngày mai!

Nghĩ đều nghĩ, nhưng không ai dại dột nói lời này ra khỏi miệng, để khỏi bị Lục Đạo gạt bỏ.

Mao Kình thở dài: “Cảnh Hoa, hồi trước từ chối ‘Tiên Tích’, giờ có hối hận hay không?”

Du Cảnh Hoa: “Có thấy mất mát, nhưng không hối hận, bởi vì lúc ấy họ chỉ muốn kéo một mình ta gia nhập mà thôi.”

Giọng nói rất bình thản, không chút cảm xúc, nhưng tình cảm ẩn đằng sau nó lại làm mấy người Mao Kình xúc động, không ngờ trong lòng một người lúc nào nhìn cũng y như người gỗ như Du Cảnh Hoa lại chứa đựng tình cảm nóng bỏng nhiệt thành như vậy.

“Được! Đội ngũ chúng ta luôn vượt qua nhiệm vụ, chính là vì chúng ta đồng tâm hiệp lực, cùng sinh cùng tử, ngươi không phụ chúng ta, chúng ta cũng quyết không phụ ngươi!” Mao Kình xúc động nói.

Mặt Du Cảnh Hoa vẫn lạnh tanh: “Chuyện tìm hiểu Tiên Tích không cần vội, chúng ta vừa tìm việc làm, tạo lý lịch trong sạch, lẩn vào Tấn vương phủ vừa tìm hiểu cũng được.”

Năm người nhất định phải tách nhau ra mà vào, nếu không sẽ làm người ta chú ý!

Loan Nhã Thiến cười: “Với sự phát triển làm người ta há hốc mồm của thế giới ác mộng này, không chừng chúng ta không cần tìm hiểu, chỉ cần ra cửa, đi ra đường cái, là sẽ nhìn thấy một tấm biển đề ‘Phòng làm việc của Tiên Tích’ ở một nơi bắt mắt nào đó liền ấy chứ......”

Lời bông đùa của cô làm không khí ủ dột giảm hẳn đi.

............

Hai tháng sau, năm người đều đã tự tìm được một công việc ở vòng ngoài Tấn vương phủ, giả bộ biết nhau chỉ vì cùng là đồng hương, toàn tâm toàn ý hòa nhập vào vai diễn mình đang sắm vai.

Hôm đó, trong phòng Tiêu Ly, năm người bí mật gặp nhau, bàn cách lẩn vào Tấn vương phủ!

Họ không trao đổi qua “Vạn Giới Thông Thức phù”, vì thứ này bị Đại Chu Lục Phiến môn và Côn Luân sơn Ngọc Hư cung quản lý, liên lạc qua nó có khả năng bị người ta phát hiện ra.

Đây cũng là một kinh nghiệm của họ. Lần đó, họ bị đưa vào một thế giới khoa học kỹ thuật, bị rúng động với phương thức liên lạc tầm xa, chẳng chút cố kị ở trong nhóm bàn luận nhiệm vụ với nhau, sau đó bị công an mạng phát hiện, bị cảnh sát kéo tới vây bắt, may mà lúc đó họ vẫn chưa bắt đầu thực hiện ‘kế hoạch’, cũng chưa nhắc gì tới luân hồi, lại có Lục Đạo cho một cái thân phận thật, nên mới thoát được qua cửa thẩm vấn, chỉ bị dạy dỗ miệng một trận mà thôi.

Từ lần đó, đối với những vật tương tự, họ đều có cảnh giác cao độ.

“Vừa rồi không có thời gian tìm hiểu về Tiên Tích......” Chúc Thiên Minh đang nói thì im bặt, vì có người đang tới gần phòng này!

“Là lão Trương, tên này tửu lượng tốt lắm, trong phủ ai cũng từng mời uống, chắc tới định tìm ta uống rượu.” Tiêu Ly cảm ứng một cái, khẽ thở phào, “Để ta xử lý hắn nhanh thôi.”

Mấy người Du Cảnh Hoa gật đầu, thi triển công pháp, ẩn thân ở trong phòng.

Đông đông đông, tiếng đập cửa vang lên, Tiêu Ly để gõ hai lần mới đi ra, hùng hùng hổ hổ:

“Ai đó? Woa, Trương đại ca, ha, lại có rượu uống hả?”

Lão Trương thân hình cao to thô kệch, xách một vò rượu và một bao thực phẩm chín, cười ha ha: “Trong nhà đám đàn bà ồn ào quá, ta lấy cớ có việc tìm ngươi, để kiếm chỗ yên tĩnh chút.”

Y và Tiêu Ly thuần thục dọn bàn, rót rượu, chưa nói cái gì đã tự uống cạn một chén.

Uống một hồi, bắt đầu thấy say, lão Trương bắt đầu nói đủ thứ chuyện linh tinh trong phủ xung quanh, tặc lưỡi: “Đám trẻ bây giờ, chẳng đứa nào có tình có nghĩa, đều toàn muốn dựa vào Tinh Hỏa thần công mà muốn mình thành cao thủ, trong phủ phó dịch nhiều như vậy, nhưng đám trẻ cuối cùng còn được mấy người đâu! Cũng chỉ có một mình huynh đệ ngươi biết tốt biết xấu, giữ được tôn ti a!”

“Lão Trương ta không hiểu biết nhiều bằng bọn họ, nhưng ta biết một cái đạo lý, trên đời này không thể nào bất cứ ai cũng sẽ đều trở thành đại hiệp hào khách! Không thể nào ai ai cũng đều có thể trở thành cao thủ! Cũng phải có người làm mấy công việc quét rác dọn dẹp chứ! Con người cũng có ba bảy loại cơ mà! Bọn họ á, trẻ trung, thơ ngây quá, sớm muộn nhất định có ngày sẽ hối hận!”

Tiêu Ly đang nghĩ làm sao tống cổ lẹ người này, thuận miệng hỏi: “Không phải có tiên gia diệu pháp, có thể triệu hồi lực sĩ gì đó, nhoáng một cái là làm xong hết mấy việc tạp hay sao?”

“Ha ha, huynh đệ ngươi cũng hiểu biết nhiều ha, biết chữ không?” Lão Trương kinh ngạc hỏi.

“Biết một tí, có thể coi được tin tức trong Vạn Giới Thông Thức.” Tiêu Ly khiêm tốn.

Lão Trương thở dài: “Ta thì không có biết chữ, nhưng mà lão Trương ta có lỗ tai, giao du rộng rãi, chuyện biết được không ít hơn trong thế giới Vạn Giới Thông Thức đâu!”

Tiêu Ly lập tức hỏi ngay: “Dạo này ta đang xem quyển ‘sổ tay phòng vệ Đại Chu’, Trương đại ca ngươi có biết không?”

“Đương nhiên biết, trong đám người chúng ta cũng có mấy người được nghe qua.” Lão Trương đâu có chịu thua.

“Ta có mấy chỗ không hiểu, trong đó ghi có Lục Đạo, có thần thoại, mà sao không thấy có Tiên Tích, hồi trước nghe nói hình như Tiên Tích cũng giống Lục Đạo mà.” Tiêu Ly hỏi dò.

Lão Trương hắc một tiếng: “Làm sao có thông tin về Tiên Tích được! Lục Phiến môn sớm đã......”

Y đưa tay lên, làm động tác gạt bỏ.

“Trương đại ca, Tiên Tích này với Đại Chu chúng ta hình như quan hệ rất tốt phải không?” Tiêu Ly “sửng sốt”, đám Du Cảnh Hoa cũng dựng hết lỗ tai lên.

Lão Trương nốc một ngụm rượu, ư ử: “Đâu chỉ là tốt......”

Y nói thật nhỏ: “Ngay cả Tấn vương điện hạ cũng là người Tiên Tích!”

“Cái gì?” Tiêu Ly giật bắn người.

Tấn vương cấp thần ma là thành viên Tiên Tích? Vậy là y cũng hiểu biết rõ về Lục Đạo Luân Hồi?

Đám người Mao Kình cũng hết hồn, Tấn vương không ngờ cũng là thành viên Tiên Tích!

Một thành viên cấp thần ma!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.