Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trước đây, cố vấn của cô và những người khác thường lái loại xe này ra đồng ruộng, trong đó có nhiều đường nhỏ, lái xe vào chở đồ rất phiền phức, xe ba bánh là lựa chọn tốt nhất.
Khi đó, đàn anh hoặc đàn chị sẽ đi xe ba bánh phía trước, cô ngồi sau, đội mũ rơm, đi ủng dài đi mưa, chân lấm lem bùn đất, xe thì xốc nảy, không khác gì một người nông dân trồng trọt.
Đôi khi có người đi qua sẽ chỉ vào bọn họ và nói với con mình: “Sau này con phải học hành chăm chỉ, nếu không con sẽ làm ruộng như những người đó.”
Ai biết rằng trong số họ có rất nhiều nghiên cứu sinh thạc sĩ và tiến sĩ.
“Được.” Triệu Ly Nùng bưng thùng trực tiếp lên xe.
“Cậu không ngồi phía trước à?” Hà Nguyệt Sinh chỉ vào ghế trước của chiếc xe ba bánh: “Hai người có thể ngồi ở đây.”
“Tôi ngồi ở phía sau quan sát, nếu có gì bất thường sẽ cho cậu biết.” Triệu Ly Nùng nói.
Hà Nguyệt Sinh gật đầu đồng ý, sau đó anh tra chìa khóa vào, ngồi lên đó.
Rất lâu sau, chiếc xe ba bánh vẫn bất động tại chỗ.
Triệu Ly Nùng quay đầu, kinh ngạc hỏi: “Cậu không đi sao?”
Hà Nguyệt Sinh im lặng một lúc: “... Hình như tôi không biết cách khởi động nó.”
Triệu Ly Nùng: “...”
Cô nhảy xuống xe: “Xuống đi, tôi lái.”
“Cậu lái được không?” Hà Nguyệt Sinh nghi ngờ hỏi.
Triệu Ly Nùng cũng không nhiều lời, chỉ vỗ khung xe, ra hiệu cho anh xuống xe.
Hạ Nguyệt Sinh xuống xe, chạy đến phía sau ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy khung xe phía trước.
Triệu Ly Nùng lên xe, nổ máy, gài số, sau đó vặn tay lái xe, trong nháy mắt lái ra ngoài.
“Chết tiệt, cậu thật sự biết lái xe!” Hà Nguyệt Sinh suýt ngã ngửa ra sau, may mà hai tay anh nắm chặt khung xe phía trước.
“Nhìn phía sau.” Triệu Ly Nùng nhắc nhở.
“Được.” Hà Nguyệt Sinh xoay người trực tiếp ngồi xuống, trước mặt có hai thùng rau xà lách.
Một chiếc xe ba bánh màu đỏ đang chạy trên đường ruộng, gió thổi qua mang theo mùi cỏ xanh và mùi bùn, rất trong lành không khó chịu.
Ánh mắt Triệu Ly Nùng rơi vào phương xa, trong lúc nhất thời, cô cảm giác mình đã trở về thế giới ban đầu, nơi cô vẫn đang nghiên cứu ở vùng ngoại ô, mỗi ngày đều lo lắng về số liệu thí nghiệm.
Thuận lợi đi tới căn cứ chợ thương mại số chín, Triệu Ly Nùng dừng xe ở bãi đỗ, hai người mỗi người xách một thùng nước đi vào.
Nhìn từ bên ngoài vào chợ giống như một khu nhà kho khổng lồ, lắp kính đen, không thể nhìn thấy tình hình bên trong. Trên cổng có biển đề chữ “Chợ thương mại”.
Sau khi tiến vào, có thể nhìn thấy từng dãy cửa sổ, trước mỗi cửa sổ đều có người xếp hàng, nhân viên mỗi người một thùng tất nhiên là đang buôn bán. Cũng có người đến đây để mua đồ, chẳng hạn như các loại hạt giống và trái cây, những loại này đều có thể mua ở đây, tóm lại là rất náo nhiệt.
Trong chợ còn có rất nhiều đội cảnh vệ tuần tra.
Mặc dù hầu hết các loại cây trồng sẽ không bị dị biến sau khi được thu hoạch, nhưng sẽ luôn có những rủi ro.
Các quy định khác nhau của căn cứ lúc bây giờ là đống kinh nghiệm từ máu và nước mắt đúc kết được từ quá khứ.
“Cửa bên đó thu mua rau kìa.” Hà Nguyệt Sinh quay qua chỉ vào một ô cửa.
Một tay Triệu Ly Nùng xách thùng rau xà lách: “Đi qua đó xem thử.”
Phía trước mỗi ô cửa đều có trải ra một miếng che dài một mét rưỡi không ngừng cuộn giá thu mua rau củ vào, phía trên cùng là khung tìm kiếm, thường xuyên có người đi đến khung tự tìm kiếm để tự mình bán ra rau củ.