Mấy ngày này Giang Thanh Lưu rất bận bịu. Một mặt, đương nhiên là vì khôi phục nội lực, mặt khác, liên quan khá nhiều đến Bạc Dã Cảnh Hành. Giang gia hiện tại vô cùng hi vọng có được một người thừa kế, nếu đứa bé này do Bạc Dã Cảnh Hành sinh, mà Bạc Dã Cảnh Hành lại vì sinh con mà bỏ mạng, đó sẽ là kết quả tốt nhất.
Mấy chuyện sầu ưu, hắn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, đối với Bạc Dã Cảnh Hành cũng luôn nhường nhịn, bao dung.
Còn việc có hối hận hay không, hắn vẫn chưa nghĩ đến. Trên đôi vai này, gánh rất nhiều trách nhiệm, chỉ không có ái tình.
Cuối tháng tám, công lực Giang Thanh Lưu đã khôi phục đến bốn phần. Bạc Dã Cảnh Hành lại rất ít quấn hắn, gần đây có vẻ nàng bớt động chân động tay hơn hẳn, nhưng miệng lại càng tham ăn. Buối tối dù đã thêm hai viên Yên chi hoàn vẫn bị đói phát khóc. Giang Thanh Lưu nghĩ nàng không sống được lâu nữa, cũng không cắt xén đồ ăn của nàng, đôi lúc bỏ thêm Yên chi hoàn đặt trong phòng nàng. Khổ Liên Tử thi thoảng sẽ mang thêm phấn hoa, mật hoa đến để nàng khỏi chết đói.
Gần đến đại hội võ lâm, Giang Thanh Lưu bận rộn vô cùng. Đây là thịnh hội ba năm một lần, mỗi đại môn phái đều hi vọng thật nhiều hậu sinh tiểu bối ở đây khai triển được tài năng. Trầm Bích sơn trang cũng không ngoại lệ. Tuy đệ tử mỗi gia tộc đều có trưởng lão chuyên phụ trách giám sát bồi dưỡng, nhưng bình thường Giang Thanh Lưu vẫn đích thân khảo sát. Giờ đại hội võ lâm đã ngay trước mắt, hắn cũng phải qua lại rất tất bật.
Mà đúng thời gian này, sơn trang lại nghênh đón vị khách không mời mà đến -Kim lão gia từ Kim gia Hà Nam. Lần trước Kim gia hủy hôn, làm Trầm Bích sơn trang suýt thì mất mặt với võ lâm đồng đạo. Lần này lão ta tới, Giang Ẩn Thiên tất nhiên không có sắc mặt gì tốt.
Kim lão gia cả mặt tươi cười, người ta nói Tay không không đánh mặt cười, Giang Ẩn Thiên đành phải mặc kệ lão sấn tới. Kim lão gia có nỗi khổ khó nói, làm một đại phú thương quan hệ rộng rãi, lão ta tất nhiên rất muốn có được mối hôn sự này.
Người trong võ lâm nhiều khi còn hữu dụng hơn cả quan phủ, toàn hạng người đầu đao dính máu, căn bản không ai dám đắc tội. Nhưng chuyện lần trước, thật sự là tính mạng nặng như danh lợi, lão ta chính là không thể lựa chọn mà. Qua vụ đó, danh tiết của Kim Nguyên Thu coi như hỏng bét, ngay hôm đón dâu hủy hôn, nhà cao cửa rộng ai chịu rước vào cửa?! Dù mấy tiểu hộ nguyện ý, nhưng trưởng nữ của Kim gia, lại còn xinh như thiên tiên, ai nỡ đem gả chứ?!
“Giang tộc trưởng!” Tại Tụ Hiền sảnh, Kim lão gia không dám ngồi, đứng phía dưới chắp tay hướng về Giang Ẩn Thiên: “Chuyện lần trước, Kim mỗ thật sự bất đắc dĩ.” Lão ta bắt đầu kể lại chuyện Kim gia bị hạ độc, rồi bị bắt phải từ hôn các kiểu, nghe xong Giang Ẩn Thiên đầy bụng ngờ vực: “Lại có chuyện này sao!”
Kim lão gia một bụng đau khổ: “Trời cao minh giám! Nữ nhi như hoa như ngọc của Kim mỗ, bình thường yêu như chí bảo, lại gả được cho nhân trung long phượng như Giang minh chủ, Kim mỗ không mừng sao được?! Huống chi hủy hôn, danh tiết của tiểu nữ khó giữ, nếu không phải Kim mỗ bị kẻ xấu hiếp bức, việc gì phải nói không giữ lời, hại người hại mình chứ! Ta Đức Toàn thề với ngài, nếu có nửa câu nói điêu, sét đánh cho chết không tử tế!”
Giang Ẩn Thiên thoáng nghĩ, trong bụng cũng tin tưởng vài phần. Vì vậy thái độ cũng hòa hoãn hơn: “Kim gia và Giang gia coi như mấy đời giao hảo, Đức Toàn không cần phải làm vậy.”
Kim lão gia vừa nhìn đã biết hôn sự của nữ nhi và Giang Thanh Lưu không chừng lại có cơ hội làm lại, bèn thừa dịp rèn sắt khi nóng: “Ngài không biết đây, tiểu nữ nhà ta cực kỳ ngưỡng mộ Thanh Lưu. Chuyện lần trước làm nó buồn phiền ủ ê, lúc nào cũng cau mày. Người làm cha như ta thật sự đau lòng vô cùng.”
Giang Ẩn Thiên là dạng người gì, sao không hiểu ý tứ của lão ta chứ, nhưng chỉ trầm ngâm: “Lần trước vì chuyện xảy ra đột ngột, GIang gia đã nạp cho Thanh Lưu một phòng thiếp. Chỉ sợ ủy khuất Nguyên Thu.”
Kim lão gia lại thi lễ: “Thúc thúc, nam nhân tam thê tứ thiếp là chuyện quá bình thường. Ta cũng có một thê ba thiếu, chẳng phải hậu trách vẫn êm ấm, hòa thuận sao?! Con gái ta Nguyên Thu cũng là đứa hiền lành, ngoan ngoãn, nó có thể hiểu được.”
Lão ta khôn như khỉ, sao lại không hiểu. Giang Thanh Lưu tuy nạp một phòng thiếp nhưng nữ tử này chỉ là một người chả biết Giang Thanh Lưu mang đâu về. Sao có thể đánh đồng với Kim Nguyên Thu?!
Kim lão gia đã sớm tính toán ngon nghẻ: “Thế thúc đừng lo, Nguyên Thu nhà ta xưa nay vẫn kính ngưỡng tài danh của Lý lão phu nhân, ta trở về sẽ cho người đón nàng qua đây, ở cùng Lý lão phu nhân vài ngày. Coi như học hỏi hiệp khí của võ lâm thế gia.”
Giang Ẩn Thiên còn gì để nói nữa, đành đồng ý.
Vài ngày sau, buổi tối, khi Giang Thanh Lưu trở về, Giang Ẩn Thiên và Chu thị nhắc đến chuyện này. Chu thị đặc biệt gọi tất cả gia quyến đến, mở gia yến.
Ban đầu Bạc Dã Cảnh Hành không muốn đi nhưng Chu thị đâu bằng lòng, nhất định bắt Giang Thanh Lưu dẫn nàng theo. Toàn người trong gia tộc nên không có nhiều cấm kị, nữ quyến đều ngồi trên bàn. Vì Giang Thanh Lưu hiện tại không có thê tử nên bên phái hắn là Bạc Dã Cảnh Hành ngồi.
Bạc Dã Cảnh Hành rất phiền muộn, trước mắt một bàn sơn hào hải vị, mà nàng uống mật hoa cũng đã mấy tháng, đủ để mắt nổ đom đóm rồi. Nàng quay mặt về phía đồ ăn chảy nước miếng, Giang Thanh Lưu vốn cũng để ý nàng, thấy thế lập tức ho nhẹ cái. Bạc Dã Cảnh Hành rất là do dự, đĩa heo sữa quay được bưng lên sau cùng, vàng ươm giòn rụm, như đang mời gọi nàng.
Bạc Dã Cảnh Hành bất chấp, tự với tay gắp một miếng to.
Giang Thanh Lưu muốn ngăn nàng nhưng Chu thị lườm nguýt, hắn cau mày, đành nhẫn nhịn.
Quả nhiên Chu thị nhấp một ngụm canh, vẻ mặt nghiêm nghị lên tiếng: “Hôm nay buổi gia yến này, chủ yếu là để hoan nghênh một vị khách.” Ánh mắt bà khẽ đưa, Giang Thanh Lưu nhìn theo, lúc này mới phát hiện bên cạnh Chu thị còn có một cô nương áo trắng quần tím. Cô nương kia môi hồng răng trắng, dáng vẻ cũng có vài phần tư sắc, hiện tại đang bị mọi người nhìn đến, chỉ biết nở nụ cười bẽn lẽn.
Đây còn ai ngoài Kim Nguyên Thu, nàng ta từ bé đã giúp Kim Đức Toàn xử lý buôn bán, cũng là một nhân vật khôn khéo. Là thương nhân, trên người khó tránh khỏi dính hơi tiền, nàng ta chỉ quét mắt một vòng đã đánh giá lên xuống đủ loại nhân vật trong Giang gia.
Chu thị tiếp tục: “Kim gia và Giang gia chúng ta mấy đời giao hảo, đứa bé Nguyên Thu này cũng là lão thân nhìn nó lớn lên. Kể ra mà nói, cũng không khác gì con cháu nhà mình. Lần trước bị kẻ xấu phá hoại, làm hỏng mất một mối lương duyên. Nhưng dù sao cũng là người một nhà, duyên phận đã định trước, làm sao mà dễ phá hỏng được.”
Ý của bà, mọi người có ai không hiểu. Lập tức có mấy nữ nhân tuổi tầm tứ tuần đứng dậy, Bạc Dã Cảnh Hành không biết, nhưng Giang Thanh Lưu tất nhiên biết rõ. Đây là hai người thuộc chi thứ, luận bối phận Giang Thanh Lưu phải gọi họ là côc ô. Nữ nhân mặt đầy ý cười: “Ai da, đây chính là Nguyên Thu sao? Nhìn dáng vẻ này, đúng là hoa nhường nguyệt thẹn, nghiêng nước nghiêng..”
Bà ta chưa nói dứt lời, Bạc Dã Cảnh Hành ngồi một bên tự dưng ọe một tiếng, ói ra.
Mọi người:...
Kiêng kị thể diện của Chu thị, chư vị nữ quyến nỗ lực giữ nguyên bộ mặt không thay đổi, nhưng đằng sau đã sớm cười bể bụng. Chu thị vỗ bàn, đầy mặt hắc tuyến, mây đen đầy trời. Bạc Dã Cảnh Hành vẫn đang nôn mửa, Kim Nguyên Thu tận lực giữ bình tĩnh, trên mặt mang ý cười: “Thái nãi nãi đừng nên sinh khí, cô cô ca ngợi, Nguyên Thu vốn gánh không nổi. Chẳng trách làm người khác chê cười.”
Chu thị lại vỗ bàn, đến chân nến cũng ngả nghiêng: “Cảnh thị!”
Bạc Dã Cảnh Hành vẫn nôn tiếp, một phụ nhân lớn tuổi ngồi gần nàng thấy vậy mặt hơi biến sắc, đột ngột đứng dậy đi tới bên Chu thị, ghé tai bà nói mấy câu. Vẻ tức giận trên mặt Chu thị bỗng thay bằng mừng rỡ không thể giấu nổi.
Một hồi gia yến, nhân vật chính vốn là Kim Nguyên Thu giờ đã bị đổi người. Bạc Dã Cảnh Hành chưa nôn xong hẳn nên dời đi sớm trước. Chu thị không những không trách cứ mà còn phái hai bà tử bên người dìu nàng. Bạc Dã Cảnh Hành chạy như bay, hai bà tử không tài nào đuổi kịp. Hai bà tử mắt trợn ngược, chân run run: “Cảnh di nương, chậm lại chút..”
Cũng may Bạc Dã Cảnh Hành vô cùng quan tâm đến kết quả, cũng chịu khó không dở tính.
Hai bà tử cẩn thận cận thận sờ sờ bụng nàng, lập tức mặt mày mừng rỡ. Bà tử mặc áo hoa bên trái mở miệng: “Ngươi đi báo với thái phu nhân, ta đi mời đại phu.” Bà tử bên phải cũng hớn hở: “Ai nha, sao trong phòng của Cảnh di nương đến đứa nha đầu cũng chẳng có vậy?! Nhanh nhanh, cho một đứa sang hầu hạ!”
Bạc Dã Cảnh Hành bị quay tít mù, nhưng trong lòng cũng vui vẻ mấy phần. Nhìn kiểu này, tám phần mười là có rồi. Nàng sờ sờ bụng, nơi đó hoàn toàn không có cảm giác gì khác lạ, nhưng nghĩ đến mười tháng sau là đem ra ăn được, giống như kết được trái cây nha! Tâm trạng không tệ.
Hai bà tử hùng hổ ra cửa, một bên gia yến vẫn đang diễn ra. Chu thị đôi lúc lại cùng mấy nữ quyến bên cạnh nói chuyện, nhưng đại gia đều nhìn được, ánh mắt bà vẫn thường thường liếc ra cửa, trong lòng đứng ngồi không yên.
Lúc này một bà tử như cưỡi Phong Hỏa luân của Na Tra chạy vào, còn chưa đến gần đã hớn hở báo: “Thái phu nhân, đại hỉ, đại hỉ rồi!” Trong tim Chu thị một thanh âm lộp cộp vang lên, nửa ngày không kịp phản ứng. Mãi đến khi bà tử đi đến trước mặt, đúng là thị tì Mộc Hương bên người bà. Mộc Hương mặt mày hớn hở: “Vừa rồi nô tì và Thu Bích đã xem kỹ, Cảnh di nương đúng là có tin vui!”
Mọi người trong buổi yến nhất thời bật dậy, quay sang Giang Thanh Lưu chúc mừng không ngớt. Giang Thanh Lưu biết được mình sắp làm phụ thân, cũng mấy phần vui sướng.
“Nhanh, tìm đại phu xem Cảnh di nương, nàng thân thể và gân cốt đều yếu, bình thường ăn uống phải chú ý gì, nha đầu bên người phải học thuộc hết cho lão thân!” Chu thị dù sao cũng dày dặn kinh nghiệm, chốc lát đã hồi phục tinh thần, “Nàng đang mang thai, mọi người có chúc mừng Giang Thanh Lưu là được, không có chuyện gì đừng kéo sang sân viện của nàng. Mùi son phấn ta ngửi còn khó chịu, đừng nói đến con bé.”
Chu vị nữ quyến đều mang ý cười, lớn gan đùa: “Vừa nghe nói Cảnh di nương có thai, Thái phu nhân của chúng ta đã chuyển hết tâm tư sang người nàng rồi.”
Chu thị hừ lạnh: “Nếu các ngươi cũng không chịu thua kém, lão bà tử ta đã sớm có chắt trai, đâu phải mỏi mắt chờ đợi như vậy!” Tuy nói vậy nhưng vui mừng trong mắt bà vẫn chưa giảm, “Lập tức chọn người đem qua, Xuân Đào, Thu Bích, hai ngươi theo ta nhiều năm, vô cùng cẩn trọng, Về sau Cảnh di nương mang thai để hai người chăm sóc. Tuyệt đối không được sơ suất.”
Giang Thanh Lưu đầy bụng nước đắng, nếu để hai bà tử kia đi thật, Bạc Dã Cảnh Hành không làm hai bà ta tới sống tới chết, hai bà ta cũng bức Bạc Dã Cảnh Hành phát điên mất. Hơn nữa thân phận của Bạc Dã Cảnh Hành, càng ít người biết càng tốt. Hắn hơi chút trầm ngâm: “Thái nãi nãi, sân viện nàng không chứa nổi nhiều người như vậy. Hơn nữa, người đông ngược lại quấy nhiễu thanh tĩnh của nàng. Không bằng để nàng tự chọn một nha hoàn đắc lực, thi thoảng người phái thêm thị nữ sang chăm sóc cũng được.”
Một đám người bận bịu thương lượng chuyện Bạc Dã Cảnh Hành, ngược lại Kim Nguyên Thu bị gạt sang một bên. Đến tận khi tiệc rượu kết thúc, Chu thị vẫn chẳng nhớ đến nàng ta.
Sáng sớm hôm này, Giang Thanh Lưu vừa ra cửa, Bạc Dã Cảnh Hành còn đang ngủ, đột nhiên một đám nha hoàn bà tử đi đến. Bạc Dã Cảnh Hành bị đánh thức, vẫn còn chút lơ mơ, một bà tử đã đem nàng kéo dậy: “Cảnh di nương, rời giường thôi.”
Bạc Dã Cảnh Hành mơ màng mở mắt, chỉ thấy đứng trước mặt hai bà tử, ba nha đầu. Nàng giật bắn cả người: “Làm gì vậy?!”
Bà tử đi đầu mặt đầy nếp nhăn, tuy là hạ nhân nhưng bộ dạng rất uy nghiêm. Nhưng đứng trước Bạc Dã Cảnh Hành vẫn ba phần niềm nở: “Thái phu nhân phái chúng ta đến đây hầu hạ Cảnh di nương. Về sau trong viện ngoài viện, có chúng ta hầu hạ đều thuận tiện. Nhưng bây giờ mặt trời đã lên cao, Cảnh di nương còn ngủ thì không tốt. Để người khác nhìn thấy, còn cho rằng Cảnh di nương là người lười biếng, không nên để mất danh tiếng như vậy. Hơn nữa di nương hiện tại mang thai, càng nên ra ngoài nhiều hơn, không tham ngủ được.”
Một đám người tiến lên, ba chân bốn cẳng định đem nàng kéo dậy, Bạc Dã Cảnh Hành: “...”
Giang Thanh Lưu nghe thấy tiếng ồn ào trong sân viện của Bạc Dã Cảnh Hành, đuổi tới thì thấy nàng ném một bà tử văng lên bàn đá, chân đạp cổ một bà tử khác, một tay cầm dao định cạo đầu chó. Mấy nha hoàn còn lại tháo chạy nháo nhác, cảnh tượng trong viện hiện tại gọi là người ngã ngựa đổ.
Xuyên Hoa Điệp và Thủy Quỷ Tiêu cũng không dám đi vào, Giang Thanh Lưu nhanh tay tiến đến đoạt dao: “Đừng nghịch nữa.”
Bà tử bị giẫm dưới chân lúc này mới được dịp giãy giụa trốn ra, khóc nháo thảm thiết, đầu tóc bù xù chạy trối chết.
Nha đầu, bà tử chạy đến chỗ Chu thị khóc lóc kể lể, Chu thị lại không giống thường ngày, đem tất cả mắng cho một trận, sợ Bạc Dã Cảnh Hành tức giận sẽ bị động thai khí, vừa giáo huấn, vừa vội phái người đi tìm Thương Thiên Lương.
Qua trận nháo này, bà cũng không dám tùy tiện phái người đến viện của Bạc Dã Cảnh Hành nữa. Dù bà không ưa nàng tí nào nhưng đứa bé trong bụng là không thể nói đùa. Bà liền thương nghị cùng Giang Thanh Lưu, Giang Thanh Lưu cũng không nhịn nổi nữa, lập tức tìm Bạc Dã Cảnh Hành bắt nàng bằng mọi cách chọn đến hai đứa nha đầu hầu hạ. Biết tính nàng nên hắn còn có ý chỉ điểm Bạc Dã Cảnh Hành, chọn đứa nha đầu tầm 12-13 tuổi chưa hiểu chuyện nhiều. Người đơn thuần, quản giáo tốt cũng không khó.
Bạc Dã Cảnh Hành cũng không muốn căng thẳng với Chu thị, mỗi ngày cùng đàn bà tranh cãi ồn ào có gì hay ho, không bằng ngủ.
Đêm tối, Giang Thanh Lưu bước vào sân viện của Bạc Dã Cảnh Hành, thấy trong viện nàng cuối cùng cũng có thêm hai nha hoàn xinh xắn. Chỉ thấy hai người tóc đen như mây, làn váy yêu kiều, lông mi chớp chớp, son phấn sương sương, dịu dàng tha thướt.
Giang Thanh Lưu đứng ngoài cửa viện ngờ vực quan sát, cho đến khi một trong hai nha hoàn mở miệng: “Giang gia, ngài tới rồi à? Mời vào trong..”
Giang Thanh Lưu suýt nữa dập đầu vào tường viện: “Xuyên, Hoa, Điệp...”
Hai đứa nha hoàn một lớn một nhỏ này, không phải Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách còn ai?!
Hai tên này đều là hái hoa tặc nổi tiếng giang hồ, bình thường chú trọng khí chất, dáng vẻ vô cùng. Bàn về dung mạo, cũng là công tử mỹ mạo phong độ phiêu phiêu. Giờ lại hóa trang thành như vậy, váy áo yêu kiều, tươi mướt như vườn đào. Nếu không phải Giang Thanh Lưu đã khắc sâu ấn tượng với hai tên nọ, người bình thường nhìn kiểu gì ra được?!
Giang Thanh Lưu vô lực phẩy tay, không muốn nhìn thêm nữa. Bước vào trong viện, đem Yên Chi hoàn còn dư đưa hết cho Bạc Dã Cảnh Hành. Sợ nàng ăn nhiều, đặc biệt sai Xuyên Hoa Điệp quản lý, mỗi ngày phải định ra số lượng. Bạc Dã Cảnh Hành ngủ rất sâu, vẫn luôn nhắm mắt. Giang Thanh Lưu ngồi bên giường một lát, biết nàng không có tinh thần, cũng không quấy nhiễu nàng nữa, tự mình rời đi.
Nghe nói Bạc Dã Cảnh Hành tự chọn được hai cái nha đầu, Chu thị tất nhiên kêu hai người này ra giáo huấn, hai người một tên là San nhi, một tên là Hoa nhi. Đến lúc thấy mặt, Chu thị lập tức nhíu mày _ hai cái nha đầu này quá mức xinh đẹp, dễ gây chuyện.
Nhưng nghĩ đến Bạc Dã Cảnh Hành hiện tại thực sự cần người chăm sóc, đành chiều ý nàng trước vậy. Bà nghiêm mặt giáo huấn hai người một phen, đem việc cỏn con chăm sóc thai phụ phóng đại mấy chúc lần. Lan San Khách và Xuyên Hoa Điệp bộ dạng ngoan ngoãn, nhanh nhảu vâng dạ.
Hôm sau, Kim Nguyên Thu đặc biệt đến từ biệt Chu thị. Lúc này Chu thị mới bỗng dưng nhớ ra, trong nhà còn có một nàng dâu sắp rước. Bà vội vàng đưa Kim Nguyên Thu đến chỗ mình, coi như dể tiêu sầu một phen. Dù sao lai lịch xuất thân của Cảnh thị này, chính là vạn vạn kém so với Kim Nguyên Thu. Tuy nói thế lực Giang gia khổng lồ, nhưng chi tiêu cũng lớn. Nếu có một Kim Nguyên Thu góp tay quản lý sản nghiệp Giang gia, vậy đúng là không thể tốt hơn.
Vì vậy Kim Nguyên Thu này vẫn phải giữ lại. Bà và Kim Nguyên Thu nói chuyện đến trưa, đem ý tứ của mình thật thật giả giả tiết lộ. Kim Nguyên Thu là người như nào chứ, trong lòng tự nhiên cũng nắm chắc vài phần.
Nàng ta không nhắc lại chuyện rời đi nữa, an tâm ở lại Trầm Bích sơn trang. Đại gia ngoài miệng không nói, nhưng trong bụng cũng minh bạch _ đây chín phần mười là trang chủ phu nhân tương lai.
Hôm nay, Xuyên Hoa Điệp xuống trù phòng lấy vài món cho Bạc Dã Cảnh Hành_ gần đây nàng thích ăn đồ ngọt, món gì cũng ăn tuốt. Trù phòng đặc biệt theo phân phó của Thương Thiên Lương chế biến cho nàng một loại mật ong. Mỗi ngày nàng đều có thể uống một chén.
Xuyên Hoa Điệp vừa bưng chén bước ra đã đụng mặt nha hoàn bên người Kim Nguyên Thu, nha đầu kia giả vờ vô ý đụng tới. Lấy thân thủ của Xuyên Hoa Điệp, tránh nàng ta quá dễ dàng. Nhưng hắn không thèm tránh, đem cả chén mật ong vừa đun nóng tạt nha đầu kia từ trên xuống dưới. Kém chút nữa bỏng bong cả lớp da.
Vì thế, Kim Nguyên Thu bèn kéo nha đầu đến chỗ Thái phu nhân Chu thị đòi lý lẽ. Chu thị tất nhiên không muốn đắc tội nàng ta, nhưng bà cũng không muốn làm căng với Bạc Dã Cảnh Hành, chỉ đem Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách kêu lại, giáo huấn một phen.
Ngày hôm sau, Kim Nguyên Thu dẫn theo nha đầu chuẩn bị đến suối nước nóng sau núi tắm rửa. Đi qua trước sân viện “Cảnh thị”, thấy “Cảnh thị” và hai nha đầu đang thu thập phấn hoa.
“Ai nha, sáng sớm đã có cả đám người hì hục như vậy, không biết còn tưởng có vị công chúa nào mang thai đâu.” Nàng ta đứng trước cửa viện, cất giọng.
Xuyên Hoa Điệp và Lan San Khách chẳng mấy khi thấy cảnh đàn bà nổi máu ghen tuông, lúc này chỉ tiếc không có bình trà với đĩa hạt dưa ngồi xem trò vui. Kim Nguyên Thu giương mắt nhìn Xuyên Hoa Điệp: “Hôm qua ngươi làm bỏng nha đầu của ta đúng không? Đúng là đồ ngu xuẩn thô lậu, nếu không biết cẩn thận tử tế, làm sao mà hầu nổi Cảnh di nương mong manh nhà ngươi? Cảnh di nương đang mang thai, không có tinh thần giáo huấn hạ nhân, ta chính ra lại cam tâm tình nguyện giúp nàng ta quản giáo một phen.”
Nàng ta ý bảo Xuyên Hoa Điệp lại gần: “Vừa lúc ta muốn tắm rửa, ngươi đem đồ dùng của ta xách ra sau núi.”
Xuyên Hoa Điệp ngẩng đầu, Kim Nguyên Thu đang mặc xiêm hắn lụa là mỏng manh, da dẻ trắng nõn, nếu bỏ qua thói kiêu căng thì đúng là mỹ nhân mười trên mười. Hắn không lên tiếng, ngoan ngoãn tiến đến nhận lấy giỏ trúc từ tay nha đầu của Kim Nguyên Thu. Bỗng nhiên Lan San Khách phía sau cũng bước lại, thành thật tiếp lời: “Kim tiểu thư, nàng ý còn nhỏ chưa hiểu chuyện, hôm nay hay là để... nô tỳ hầu hạ tiểu thư tắm rửa đi.”
Xuyên Hoa Điệp phẫn nộ trừng mắt lườm hắn, lập tức chắn ngang đẩy hắn ra sau: “Không, không, là ta làm bỏng thị nữ của Kim tiểu thư, tiểu thư giáo huấn ta mới đúng.”
Lan San Khách trừng mắt nhìn Xuyên Hoa Điệp, ý tứ rất rõ ràng_ tiểu tử, ngươi biết bốn chữ Tôn sư trọng đạo viết thế nào không?
Xuyên Hoa Điệp không chút yếu thế _ ngài tuổi cao rồi, đừng tranh với ta chứ!
Nhìn trước mắt, Kim Nguyên Thu hừ lạnh: “Còn rất trọng tình trọng nghĩa cơ đấy, vậy cả hai ngươi đều theo đây đi.”
Bạc Dã Cảnh Hành: “..”