Nghe Lí thị nghi hoặc, Hứa Thảo vội vàng đem mẻ tương hoa quả cuối cùng
bỏ vào trong bình, rồi đặt xuống nơi thông gió, mát mẻ, xong mới quay
sang nói: “Nương, ngài yên tâm đi, năm ngoái con có làm một ít, bán được mười lượng bạc nên năm nay cũng chắc chắn sẽ bán được. Ngày mai chúng
ta sẽ mang nó lên trấn bán.”
Lí thị nghe vậy tất nhiên sẽ không
phản đối. Ngày hôm sau hai người cùng đi lên trấn, trước tiên Hứa Thảo
đi đến Mã gia vì dù sao cũng từng bán một lần dễ nói chuyện hơn. Nghe
nói là đến bán tương hoa quả, gã sai vặt kia lập tức mời Hứa Thảo và Lí
thị đi vào, vừa đi vừa nói: “Năm ngoái, vị tiểu nương tử này là người
bán cho tiểu thư nhà ta hai bình tương hoa quả đúng không? Một năm nay
tiểu thư nhà ta luôn nhớ mãi không quên nó, mấy ngày hôm trước còn nói,
thời tiết này mà có chút tương hoa quả pha nước uống thì thoải mái biết
mấy.”
Hứa Thảo vội cười đáp: “Thật sự xin lỗi tiểu thư nhà ngươi, năm ngoái chút ít trái cây đó chỉ làm được có hai bình, sau lại không
còn, năm nay vừa vặn nó chín, ta hái về làm và lập tức đưa lại đây.”
Rất nhanh, Hứa Thảo và Lí thị cùng gã sai vặt đi vào một cái sân nhỏ xinh
đẹp, tiếp đó có hai tiểu nha hoàn thanh tú mang hai người vào bên trong
sân, chờ tiểu nha hoàn thông báo xong, Mã tiểu thư mới đi ra.
Hứa Thảo đầu tiên nói một tiếng xin lỗi, nhưng Mã gia tiểu thư thật ra
không có ý trách cứ, cười khẽ đáp: “Không có gì, ta cũng đoán hẳn là
không còn trái cây cho nên mới không làm ra được thứ này, à phải rồi,
hôm nay ngươi mang bao nhiêu bình đến đây?”
Lấy ra ba bình tương
hoa quả, Hứa Thảo nói: “Tiểu thư, hôm nay chỉ có ba bình, chờ trái cây
dại trong rừng chín tiếp mới làm được, giá vẫn như năm ngoái, ngài xem
có được không?”
Tiểu thư Mã gia liền gật đầu, “Tất nhiên là được. Ngươi có bao nhiêu ta liền lấy bấy nhiêu.” Trời lạnh, thứ này có để đến mùa xuân sang năm cũng không thành vấn đề, chờ thời tiết nóng trở lại
thì Mã gia có hầm băng, tuyệt đối không lo lắng thứ này bị hư.
Tiếp đó tiểu thư Mã gia cho hạ nhân đi lấy mười lượng bạc mang ra cho Hứa
Thảo. Hứa Thảo nhớ năm ngoái nàng bán hai bình được mười lượng, năm hay
ba bình vẫn số bạc này, thật ra nàng không hề để ý lắm, dù sao là khách
mối, tương nàng làm ra không lo không bán được.
Hai người tạ qua tiểu thư Mã gia xong xuôi, mới theo hai tiểu nha hoàn đi ra.
Lí thị vẫn có chút chưa hồi phục tinh thần, cho tới tận lúc này bà cũng
không thể nào tưởng tượng được mười lượng bạc lại kiếm dễ như vậy. Bà
làm ruộng khổ cực, quanh năm suốt tháng bận rộn kiếm được mấy trăm văn
tiền đã xem như không tệ rồi, chưa bao giờ nghĩ đến chỉ trong thời gian
ngắn lại có thể kiếm ra mười lượng bạc.
Trong lòng Lí thị vẫn còn rung động mạnh nên suốt đoạn đường về đều trầm mặc. Hai người trở lại
thôn, Hứa Thảo xem xét xung quanh đều không có người mới lấy bạc từ
trong người ra đưa cho Lí thị năm lượng, “Nương, bạc này người cầm đi.”
Nhìn năm lượng bạc trong tay Hứa Thảo, Lí thị có chút do dự: “Đại nha a, ta
cũng không có làm gì, ngươi chia cho ta năm lượng bạc thì có... hơi
nhiều a.”
Hứa Thảo đem bạc nhét vào lòng Lí thị: “Nương, ngài cầm đi. Phụ thân vào trong núi lấy cho con hai tổ ong mật là nguyên liệu
quan trọng, không có mật thì sẽ không thể làm tương hoa quả có vị ngon
như vậy được. Hơn nữa, ngài giúp con nhiều như vậy, ngày sau tương hoa
quả hai gia đình chúng ta cùng làm, phụ thân phải phụ trách lên núi tìm
tổ ong vì vậy tiền kiếm được hai nhà chúng ta cũng chia dều.”
Lí thị lúc này mới không từ chối nữa, đem năm lượng bạc thu lấy.
Chờ buổi tối Hứa lão cha trở về, Lí thị đem chuyện bán tương hoa quả nói
cho ông nghe, Hứa lão cha cũng hoảng sợ nói: “Tương gì đó mà có thế bán
được mười lượng bạc sao? Đại nha còn chia cho nhà chúng ta một nửa? Có
phải hơi nhiều hay không?”
Lí thị lại nói đến chuyện Hứa Thảo đề
nghị hai nhà cùng làm tương hoa quả cho Hứa lão cha nghe, xong còn dặn
dò: “Về sau ông cũng để ý chút, đi lên núi tìm nhiều tổ ong mật về cho
đại nha.”
Hứa lão cha liền gật đầu, chợt nghĩ tới chuyện gì đó,
vội hỏi: “Nếu tương hoa quả có thể kiếm nhiều tiền như vậy, Đại nha vì
sao còn đi ủ rượu nho a?”
”Đại nha nói trong núi có nhiều nho
rừng chín nếu làm tương hoa quả không thì không kịp mới ủ rượu nho. Chỉ
chừa lại một ít làm tương thôi.”
”Vậy bà phải để ý một chút, phương pháp kiếm bạc này trăm ngàn lần đừng để lộ ra ngoài.”
”Việc này còn cần ông phải nhắc sao.” Có biện pháp kiềm tiền như vậy, có kẻ ngốc mới để lộ ra ngoài.
Ngày thường nếu có đi săn thú Phú Quý cũng sẽ tranh thủ hái ít nho rừng chín mang về, Hứa lão cha những lúc rảnh rỗi cũng vào núi kiếm tổ ong, bất
quá thứ này không phải dễ tìm, cũng may còn đủ mật để dùng.
Bận
rộn hơn nửa tháng, Hứa Thảo nhẩm tính nàng cùng Lí thị buôn bán lời một
trăm lượng bạc, mỗi nhà chia ra là năm mươi lượng. (Jun: má ơi, sao kiếm tiền dễ quá vại, chẳng bù cho ta trầy trật mãi huhu)
Bởi vì hái
rất nhiều nên nho rừng dần dần hết, lần cuối cùng mang tương hoa quả cho Mã tiểu thư, Hứa Thảo nói qua với nàng ta một tiếng. Mã tiểu thư phất
phất tay tỏ vẻ đã biết.
Làm xong mọi chuyện vừa vặn đến ngày đầy
tháng tiểu nữ nhi của Ngưu thị. Hứa Thảo nhớ hình như nữ nhi của Ngưu
thị tên là Quế Hoa do Ngưu thị tự đặt. Đầy tháng cháu gái nhỏ, Hứa Thảo
và Phú Quý dự định mang hai con gà rừng săn được đến tặng.
Hứa
Thảo nắm tay Miêu Miêu, Phú Quý hai tay xách gà rừng đi đến Dương gia.
Trong nhà và sân Dương gia rất đông người, mẹ ruột Ngưu thị và mấy ca ca nàng ta đều tới, Trần thị cũng không dám nói lung tung gì cả.
Ngưu thị nhìn thấy Hứa Thảo, khó được nở một nụ cười đón tiếp: “Đại ca đại tẩu đến rồi sao, mau chút vào nhà đi.”
Hứa Thảo cũng không khách khí, nắm tay Miêu Miêu đi nhìn Quế Hoa, trẻ sơ
sinh mới một tháng tuổi nên vẫn chưa nhìn rõ tướng mạo cho lắm, làn da
còn hơi đỏ đỏ, ánh mắt vẫn còn nhắm nghiền ngủ. Nhưng Miêu Miêu lại
khác, bé đối với vị muội muội nhỏ này vô cùng hứng thú, nhìn chằm chằm
không ngừng.
Ăn đầy tháng Quế Hoa xong, một nhà ba người liền
quay về, Miêu Miêu buồn ngủ nên vừa về đến nhà đã trở về phòng ngủ say.
Phú Quý liền đi ra đằng sau nhà đào hầm, hiện nay thời tiết bắt đầu trở
lạnh, đào cái hầm để đến mùa đông cũng có chỗ chứa đồ.
Hứa Thảo
nghỉ ngơi một chút bắt đầu đi tẻ ngô, cũng không có nhiều nên chẳng mấy
chốc đã tẻ xong. Hôm sau Phú Quý cùng Hứa Thảo vội vàng đem cây ngô gom
lại, phơi làm củi đốt.
Tiếp theo thì gặt lúa, trong nhà tổng cộng có hai mẫu đất, trong đó một mẫu trồng khoai tây tầm một tháng nửa mới
thu hoạch được, khoai tây lưu lại từ vụ trước đều đã mang đi bán hết
kiếm được mười lượng bạc.
Đợi cho Lí thị làm xong việc nhà nông,
Lí thị cùng Hứa lão cha thương lượng chuẩn bị ở kế bên nhà xây thêm hai
phòng nữa. Hiện nay bọn họ vẫn ở trong ngôi nhà tranh cũ nát xây hơn
mười năm qua, vừa nhỏ lại cũ, trời mưa nước dột liên miên. Bây giờ đi
theo Đại nha buôn bán lời vài lượng bạc tự nhiên muốn xây thêm hai gian
nữa để mọi người có không gian rộng rãi ở, sau này Tiểu Sơn có cưới vợ
cũng không lo.
Lí thị thương lượng qua với Hứa Thảo, nàng tất nhiên là đồng ý, kiếm tiền không phải vì muốn sống tốt hơn hay sao.
Nói liền làm ngay, Lí thị và Hứa lão cha vội vàng đi lên trấn mua nguyên
vật liệu, chờ mọi thứ chuẩn bị xong xuôi mới bắt đầu mướn thợ. Dù sao
bây giờ ngày mùa cũng xong, nam nhân trong thôn rảnh rang nhiều, mướn
nhiều người một chút xây cho nhanh xong.
Chỉ xây có hai gian cũng không nhiều nên tầm một tháng là xong. Nhìn hai gian phòng mới của Hứa
gia, không ít người đỏ mắt. Có người nghĩ đến trước đó Lí thị và Hứa
Thảo bận bịu hái này nọ ở trên núi, khẳng định là buôn bán kiếm được
tiền. Có người da mặt dày cũng bóng gió hỏi han một chút Lí thị hoặc Hứa Thảo, rằng có phải hai người hái trái cây rừng trên núi bán kiếm tiền
hay không? Có người lại chờ không được, trực tiếp hỏi, tất nhiên hai
người sẽ không ngốc mà nói ra.
Dù là vậy nhưng trong thôn cũng
truyền không ít tin đồn, nói Hứa Thảo và Lí thị buôn bán lời rất nhiều
bạc, có người nói là hái được trái cây gì đó trong núi, có người lại bảo do trồng khoai tây. Phòng ở mới xây không được bao lâu, thân thích cách ba bốn đời không thân thiết đột nhiên kéo nhau đến làm thân, tìm hiểu
phương pháp kiếm tiền.
Hai mẹ con Hứa Thảo không rảnh mà để ý
đến, thời tiết ngày càng lạnh, nhìn ruộng khoai tây đã đến lúc thu
hoạch, nàng nói với Lí thị một tiếng, hai nhà liền chung nhau đào khoai
tây.
Lí thị tính sơ sơ sản lượng liền bị dọa không nhẹ, một mẫu thu hoạch một ngàn năm trăm cân a.
Hứa Thảo thì thấy sản lượng như vậy không tính là nhiều. Bình thường nàng
cùng Lí thị chăm sóc rất chu đáo, bón phân, tưới nước, làm cỏ, không hề
qua loa. Một ngàn năm trăm cân cũng coi như là tạm được, nếu ở hiện đại
sản lượng đôi khi lên cả ba bốn ngàn cân.
“Nương, nhiêu đây khoai tây chúng ta bán cho tửu lâu một nửa, còn một nửa bán cho người dân
trong thôn đi.” Phương pháp trồng khoai tây nàng không có khả năng giấu
mãi, chẳng bằng làm cho tất cả mọi người trong thôn cùng nhau trồng, đây là giống cây nông nghiệp, lúc trồng ít còn có thể kiếm được bạc, đợi
cho mấy năm nữa nhà nhà người người đều trồng thì chẳng còn đáng giá bao nhiêu.
Lí thị có chút luyến tiếc nói: “Chúng ta lưu trữ trồng
được rồi, quan tâm đến bọn họ làm gì. Vài ngày trước còn có nhiều người
ăn nói rất khó nghe.”
“Nương, cái này không khó trồng, ai tinh ý
nghiên cứu một chút là biết ngay, thay vì giấu diếm mà đắc tội với người trong thôn thì chúng ta nói cho bọn họ biết, cùng nhau trồng, chứ nếu
chúng ta khư khư giữ trồng một mình, gặp kẻ gian họ phá thì cũng phòng
không được.”
Lí thị ngẫm lại, không phải là bà không nghĩ đến, chỉ là có chút luyến tiếc, cuối cùng vẫn đồng ý lời Hứa Thảo nói.
Đưa khoai tây bán cho tửu lâu Nhạc Phong với giá mười hai văn tiền một cân, bán cho người dân trong thôn Hứa Thảo cũng không nâng giá, bán bằng với giá bán cho tửu lâu.
Người trong thôn nghe nói trồng một mẫu
khoai tây có thể thu một ngàn cân đều kinh hãi không thôi. Lại nghe Hứa
Thảo nói sẽ bán giống cho mọi người cùng trồng, người nào người nấy đều
thở phào. Trước không tính đến việc bán lấy tiền, chỉ bằng sản lượng cao như thế sẽ không còn bị đói, không những thế một năm còn có thể trồng
hai vụ.
Nghĩ đến đó, mọi người trong thôn đều đối với Hứa thảo vô cùng cảm kích. Nhớ đến việc bản thân nói xấu Hứa gia và Hứa Thảo mấy
ngày trước mà cảm thấy ngượng ngùng.
Hứa Thảo cũng nói thẳng nàng bán một cân mười hai văn tiền, ai mua nàng đều chỉ dạy phương pháp gieo trồng, những chỗ nào cần chú ý nàng cũng dặn dò tránh làm sai. Nghe nói mười hai văn tiền một cân ai cũng do dự vì cảm thấy hơi đắt, nhưng nhìn đến sản lượng cao như thế thì cũng đánh liều thử một phen.
Trong thôn cũng chỉ có mấy chục hộ Hứa Thảo và Lí thị góp lại cũng có ba ngàn cân sau khi bán cho tửu lâu thì số còn lại đủ bán cho mỗi hộ mấy chục
cân mà thôi.
Lí chính trong thôn biết được việc này còn khích lệ
Hứa Thảo một chút, rồi cũng mua mấy chục cân lưu lại sang năm trồng. Sau đó, tất cả mọi người tìm đến mua khoai tây, Lí thị và Hứa Thảo đều bán
mười hai văn tiền một cân, không tăng cũng không giảm.
Hứa Thảo
lại tỉ mỉ chỉ cho mọi người cách trồng, những điều cần lưu ý, cách chăm
sóc, rồi khoai tây mặc dù hương vị khá ngon nhưng nếu bị mọc mầm, vỏ
chuyển sang màu xanh thì không được ăn vì sẽ bị ngộ độc, mọi người cũng
đều chăm chú nghe và nhớ kỹ.
Đại bá nương của Hứa Thảo là Tiền
thị hôm nay cũng tìm đến nhà lí thị, vừa đến đã mở miệng nói: “Nhị đệ
muội, ta xem khoai tây kia trồng quả thật không sai, ngươi bán cho ta
hai trăm cân đi.”
Lí thị mấy ngày nay bán lời nhiều tiền, lại mới xây phòng mới, tâm trạng vui vẻ, ngay cả việc Tiền thị đến kiếm chuyện
bà cũng vui vẻ tiếp:
“Ai nha, đại tẩu, này không thể được a,
người trong thôn cộng lại cũng mấy chục hộ, mỗi nhà nhiều nhất cũng chỉ
mua tầm hai ba chục cân thôi. Tẩu tới chậm rồi, số khoai tây này đều có
người đặt, còn lại tầm năm mươi cân thôi. Nếu tẩu không chê ít thì ta
bán hết cho tẩu, bất quá giá tiền là phải tính toán rõ ràng, một cân
mười hai văn, năm mươi cân thì hết sáu trăm văn.”
Tiền thị nghe
xong trong lòng không thoải mái, trừng mắt nói: “Nhị đệ muội, ngươi như
vậy là không đúng a, có phương pháp kiếm tiền ngươi không lưu trữ cho
người trong nhà, tại sao lại nói cho tất cả mọi người trong thôn biết
làm gì hả?”
Lí thị chỉ cười cười không nói chuyện, hôm nay bà tâm tình tốt, lười so đo cùng Tiền thị.
Nhìn thấy Lí thị không nói gì, Tiền thị đành nói tiếp:
“Ta nghe nói vài ngày trước ngươi cũng lên trấn bán khoai tây a, giá tiền
hình như cũng là mười hai văn, nếu tửu lâu không trả giá cao hơn ngươi
cũng đừng bán, toàn bộ gom lại bán hết cho ta, chúng ta lưu trữ nhiều
một ít sang năm trồng, đảm bảo thu hoạch sản lượng cao.”
Lí thị nghe vậy vội trả lời:
“Không được. Buôn bán phải giữ chữ tín chứ. Hơn nữa tửu lâu người ta mua mười
lăm văn tiền một cân, ta bán cho mọi người mười hai văn là mọi người
chiếm tiện nghi rồi đó.”
Tiền thị nói chuyện với Lí thị cả nửa
ngày, thấy Lí thị nhất quyết không bán cho bà ta nhiều hơn năm mươi cân, tức giận không có chỗ phát, đành vỗ tay mạnh nói: “Thôi, năm mươi cân
thì năm mươi cân, mau gói lại cho ta.”
“Đại tẩu, tẩu đưa sáu trăm văn tiền đây rồi ta gói khoai tây lại cho tẩu.”
Tiền thị tức đến khó thở nói: “Như thế nào? Ngươi còn sợ ta ăn quỵt tiền mấy chục cân khoai này của ngươi hay sao?”
“Đại tẩu, mặc kệ ai đến mua ta đều bán giá này, hai bên thỏa thuận thanh
toán tiền xong ta tự nhiên sẽ đưa khoai cho họ mang về.”
Tiền thị hùng hùng hổ hổ đến chính là không muốn đưa tiền mà chỉ gom khoai rồi
chạy, nếu sau này Lí thị có hỏi, bà ta sẽ bảo chờ sang năm thu hoạch rồi trả. Đáng tiếc Lí thị quyết tâm phải nhận được tiền mới giao khoai,
không đưa tiền ngay cả bóng dáng củ khoai cũng đừng nghĩ thấy.
Tiền thị bất đắc dĩ phải trở về nhà lấy sau mươi văn tiền đem đến giao cho
Lí thị rồi cầm năm mươi cân khoai tây ra về. Tự dưng lại bị mất sáu trăm văn tiền, đau lòng chết bà ta.