Lúc này toàn bộ bầu không khí của Bạch gia không đúng lắm, Bạch Trà thì thầm với Thất Thất.
“ Thất Thất, ngươi cho rằng ta làm sai sao?”
Nghe vậy, Thất Thất không chút do dự mà khen ngợi Bạch Trà.
[ Trà Trà làm sao có thể sai được! Trà Trà của tôi là tốt nhất, không ai có thể sánh bằng! không chấp nhận phản bác! ]
Bạch Trà rũ mắt xuống, ánh mắt thâm sâu không rõ.
“Nhưng ta có thể cảm thấy ánh mắt bọn họ nhìn ta rất kỳ lạ, ân.........Giống như có vẻ như rất sợ hãi.”
Thất Thất, [............]
“Nhưng không quan trọng, bọn họ sợ ta, về sau sẽ không bắt nạt ta nữa! “
Bạch Trà lặng lẽ rót cho mình một bát canh gà.
“Dù sao bọn họ cũng không phải người thân của ta, cũng không phải người thân của nguyên chủ, đơn thương độc mã gì đó..........Cũng không quan trọng, ta một mình cũng không sao, chỉ cần ta đủ cường đại, không ai có thể bắt nạt ta, đúng không? “
Giọng nói vẫn rất nhẹ nhàng, nhưng có vẻ buồn bã không thể giải thích được.
Thất Thất sững sờ một hồi, thật lâu mới trả lời, [ Trà Trà, cô không có một mình, cô còn có tôi! Tôi vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh cô.]
Nó cảm thấy Trà Trà nhà nó là một người có rất nhiều bí mật, ví dụ như bây giờ cũng là một trong số đó, nhưng việc này dường như không được vui.
Nhưng Trà Trà cái gì cũng không nhớ, không có ký ức trước đây, chỉ có thể là quá khứ ý thức còn sót lại,
Bạch Trà trịnh trọng lắc đầu, “Thất Thất, chúng ta không còn là trẻ con nữa, ngươi có thể nói cho ta biết ta vĩnh viễn sẽ bao xa được không? Ngươi có thể tự quyết định được tương lai của mình không? Sẽ có nhiều tai nạn xảy ra trong tương lai, vì vậy không bao giờ thực sự thích hợp để nói ra từ đó! “
Thất Thất luôn cảm thấy rất sai và rất sai khi nhìn Bạch Trà như thế này.
Trà Trà cả người cảm xúc giảm xuống rất thấp.
Nó lo lắng đến mức suýt khóc lên.
Điều gì đã xảy ra với Trà Trà? Mới có thể làm cô ấy không tin vào điều gì cả?
Một lúc sau, Bạch Trà lại thì thào nói: “Ta không phải là người tốt, cũng không muốn trở thành người tốt,
ta sẽ không để người khác đánh ta mà không đánh trả, nếu ai đánh ta, ta sẽ trả lại cho bọn họ, ai tính kế ta, ta cũng sẽ tính kế trả lại, đây được gọi là lễ thượng vãng lai.
Giống như vừa rồi, bà ấy đánh ta, ta tránh được vì tôi phản ứng nhanh nên không làm ta bị thương.
Sau đó ta đánh trả lại bà ấy, bà ấy không tránh được, hãy tự trách mình ngu ngốc, đừng trách ta, nếu bà ấy đối xử chân thành với ta, ta cũng sẽ trả lại cho bà ấy phần chân thành đó. đây gọi là luật nhân quả, gieo nhân nào thì sẽ gặt quả nấy. bọn họ đối xử với ta thế nào, ta sẽ trả lại thế nấy.”
Thất Thất nghe xong một sửng sốt trong một thời gian.
Trà Trà trong một hơi đã nói rất nhiều, và cũng không biết là đang nói nó nghe hay là đang nói cho chính mình nghe.
Ngốc, mộng bức..........
Dù sao, Trà Trà nói đều đúng!
Không chấp nhận phản bác.
Không ai dám ngăn cản Bạch Trà khi cô muốn rời khỏi Bạch gia.
Mặc kệ là mẹ Bạch hay Bạch Diên, không ai dám nói lời nào.
Nguyên nhân cụ thể chẳng qua là vì cú đánh dữ dội vừa rồi của Bạch Trà.
Tất cả mọi người không dám hó hé.
Theo quan điểm của người hầu, đây có lẽ là một vụ bùng nổ sau một thời gian dài im ắng
Một lần nữa chứng minh nêu như dồn đến bước đường cùng con thỏ cũng sẽ cắn người.
Nếu như Bạch Trà khó chịu, thực sự sẽ động thủ............
Khi Bạch Trà quay lại chỗ cô đã xuống xe trước đó, chiếc xe vẫn ở đó, cô vừa mở cửa bước vào đã thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tô Kình Hoán vẫn đang đợi cô.
Sự không hài lòng, vào lúc này, đột nhiên biến mất, chỉ còn lại niềm vui ngọt ngào.
“ Trà Trà?” Tô Kình Hoán hô lên.
Cô gái nhỏ chớp mắt, vươn hai tay ra hai bên, “Ôm ôm!”
Tô Kình Hoán, “!!!”
Anh ôm lấy Bạch Trà đang nhào tới.
“Ngoan, anh ở đây rồi!” Giọng anh rất nhẹ, như sợ dọa đến cô.
Trà Trà của anh thật ngoan ngoãn và mềm mại, anh không cho phép ai bắt nạt cô!