Thẩm Phỉ cùng Thẩm Tam cũng vội vàng tiến lên: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vô Ngọc Tử cười khoát tay: “Không vội vàng, không vội, mọi người trấn định. Đây là bình thường, sau khi uống thuốc, độc tính bị chọc giận, muốn chạy trốn, vừa vặn bị thuốc chận lại, máu đen chính là độc dược, sau có thể còn có thể phun hai cái, chỉ là cũng không đáng ngại, chờ sắc mặt khôi phục, còn kém không nhiều lắm. Tiếp tục mớm thuốc, tiếp tục mớm thuốc.”
Bên kia Lan Như không nhịn được nói: “Này, chờ sắc mặt lão gia tử khôi phục, vậy nói rõ độc tính cũng vào ngũ tạng lục phủ, cũng không cứu được.”
Thẩm Tinh Tinh trách cứ: “Ngươi câm miệng.”
Vô Ngọc Tử ý bảo nàng không nên ồn ào, đè ép tay, lấy tư thái đại sư xem xét kỹ lưỡng Lan Như: “Tiểu cô nương, ngươi hiểu sao? Độc này mặc dù không mạnh như vậy, cũng rất khó giải quyết. Lão phu dùng biện pháp này, có thể nhanh hơn lại an toàn.”
Lan Như “xuy” một cái: “Ngươi đừng khoe khoang, ngươi không hiểu thủ pháp của tiểu thư chúng ta, mà dám trâng tráo phê bình, ngươi cũng không sợ ngượng ngùng, sống đến tuổi này cũng như loài rùa mà thôi.”
“Ngươi...ngươi sao lại mắng chửi người?” Vô Ngọc Tử mặt liền biến sắc, rồi lại hít sâu một hơi, lắc đầu khoát tay: “Cũng được, cũng được, lão phu không chấp nhặt với con nít.”
Thẩm Tinh Tinh lại nhịn không nổi: “Đi ra ngoài!”
Thẩm Phỉ nhìn nàng càng ngày càng kỳ cục, trách cứ: “Tinh Tinh, ngươi an tĩnh một lát.”
Thẩm Tinh Tinh giận đến đỉnh đầu bốc lửa: “Đại ca, ngươi cũng quá dung túng các nàng.”
Lúc này Vô Ngọc Tử lại làm bộ làm tịch tiến lên bắt mạch, nhắm hai mắt, nghiêng đầu hoảng não trầm ngâm cái gì.
Lan Như lại cười khẩy nói: “Này, Vô Ngọc Tử gì đó, ngươi đã biết chưa, độc này nếu như theo phương pháp bình thường, giải rất phiền toái, vẫn không thể hoàn toàn giải độc tính, Thẩm lão gia cần nằm trên giường nghỉ ngơi một năm nửa năm mới có thể hoàn toàn khôi phục. Tiểu thư của chúng ta bởi vì có giao tình thâm hậu với lão gia, cho nên muốn dùng phương pháp có thể trong bảy ngày chữa khỏi, để cho lão gia khôi phục như trước. Kết quả bị ngươi quấy rối như vậy, lão gia có lẽ sẽ bán thân bất toại.”
Vô Ngọc Tử bị nàng tức giận đắc thủ có chút run run, nhưng vẫn là bắt buộc mình trấn định, một bộ không tức giận, tiếp tục bắt mạch.
Vừa lúc đó, Thẩm lão gia lại khạc ra một hớp máu đen, hắn bận làm không nói chuyện, sắc mặt lão gia đỡ rất nhiều, liền cho người chuẩn bị kim châm, hắn muốn châm cứu.
Sau đó Lan Như đúng lúc giễu cợt: “Này, ói một lần nữa, độc kia đã có thể tiến vào tâm mạch rồi, ngươi chắc chắn có thể cứu được lão gia?”