: Đêm Trăng Giảng Đạo
Lúc này, sắc mặt của Tư Đồ Kiều từ bạch chuyển sang tím tái vì giận dữ. Đường đường là đại đệ tử của Trường Hạo Tông xưa nay chưa có ai dám phát ngôn về hắn như vậy. Hắn gằn từng tiếng:
- Giỏi! Nhà ngươi giỏi lắm! Ta đây cho ngươi biết ta có xứng giáo huấn ngươi hay không. Nói đoạn trường kiếm trên lưng bỗng tung lên cao rơi xuống trong tay.
Đám đông hỗn loạn tránh xa đôi bên sợ hãi khi có giao tranh tai bay vạ gió. Duy nhất có sư huynh đệ đồng môn với Tư Đồ Kiều là lại gần hò reo cổ vũ:
- Cố lên sư huynh! Dạy cho đồ nhà quê này một bài học.
Du Hương không hề nao núng. Nàng đưa bàn tay cầm lên chuôi đao bên hông. Đây là thanh Tú Xuân đao đặc trưng của Lục Phiến Môn. Tình thế đang trong giai đoạn giương cung bạt kiếm thì bỗng nhiên giọng nói trong trẻo của Liên Hoa tiên tử vang đến:
- Nhị vị xin dừng tay! Đêm nay là buổi giảng đạo của ta. Hai vị ra tay với nhau ở chốn này vốn dĩ không hợp cho lắm. Có xích mích xin hãy lấy đạo lý, thơ từ so đấu chứ không dùng binh khí, thế nào?
Tư Đồ Kiều được lời như cởi tấm lòng. Hắn bèn mừng rỡ cười nói:
- Liên Hoa tiên tử quả nhiên là tài trí hơn người. Ta thấy cách này của tiên tử vốn hợp ý mình. Mời tiên tử ra đề cho cả hai. Tên kia ngươi có đồng ý thi tài không?
- Ta sao cũng được. Du Hương bất cần buông lời.
Liên Hoa tiên tử thấy cả hai đều đã đồng ý yêu cầu của mình bèn mỉm cười ra đề tài:
- Vậy ta xin mạn phép đưa ra vế đối cả hai hãy đối lại câu đối của ta. Ai đối vế hay hơn thì là chiến thắng. Câu đối của ta là:
“Trăng treo đầu lũy tre xanh
Hoàng hôn buông xuống với ai hẹn thề!”
Tư Đồ Kiều lúc này mới chết lặng. Hắn là một kẻ kiếm tu tuy có đọc qua nhiều thư tịch nhưng đối diện với câu đối này của Lan Hoa tiên tử cũng cảm thấy hóc búa. Trong khi hắn đang vắt chán suy nghĩ thì Du bổ khoái đã dõng dạc đối đáp:
“Tháng giêng mồng một trăng rằm
Phố phường đèn sáng phải chăng hẹn hò?”
Tất cả mọi người đều giật mình khi trông Du Hương bề ngoài lạnh lùng lãnh khốc như vậy mà lại rất nhanh đã đưa ra vế đối. Hơn nữa nội dung vế đối rất hay rất ý nghĩa. Lấy luôn quang cảnh thực tại đêm rằm tháng giêng hôm nay làm đối đáp. Quả như là một câu nói tức cảnh sinh tình không chê vào đâu được.
Liên Hoa tiên tử cũng gật đầu tán thưởng:
- Không hổ danh huynh đài đây một thân Hạo Nhiên Chính khí bộc lộ ra ngoài. Vế đối này rất hay lại trùng khớp với cảnh vật xung quanh thật đúng là thiên thời địa hợp.
Nói đoạn nàng mỉm cười quay qua phía Tư Đồ Kiều:
- Tư Đồ huynh mọi người đang chờ vế đối của huynh.
Tư Đồ Kiều lúc này mồ hôi chảy ướt đẫm lưng áo. Thú thật hắn cũng vừa ra nghĩ được một vế nhưng đem ra so sánh với vế đối của Du Hương thì thật là chê cười. Nghĩ vậy, hắn bèn miễn cưỡng cười nói:
- Trận này tỉ thí ta nhận thua. Về mặt thơ từ thi phú ta không bằng vị nhân huynh đây. Tại hạ cam bái hạ phong. Tuy nhiên nam nhi đại trượng phu nắm tay to là người mạnh. Nếu được hai ta ra ngoài so đấu võ công phân cao thấp được chăng?
- Ha ha ha! Muốn đấu văn hay võ tại hạ đều nguyện phụng bồi. Du Hương cười lớn.
Tư Đồ Kiều cười lên dữ tợn:
- Khen cho nhà ngươi ăn phải gan hùm mật gấu! Đi. Theo ta ra ngoài.
Cả hai vừa cất bước làm cho vô số đám đông rẽ ra hai bên tạo thành một lối đi ra ngoài hồ Vọng Thủy.
- Tư Đồ huynh đây là coi ta không tồn tại phải không? Lúc đầu đã đồng ý thi đối đáp xong kết quả đã phân lại đòi so đấu võ công tiếp. Cả hai vốn không thân không quen, vô oán vô thù cùng nhau tham khảo đại đạo áo nghĩa, cớ sao tự dưng lại động đao kiếm đổ máu cho nhau! Giọng nói như tiên âm của Liên Hoa tiên tử một lần nữa vang lên rót vào tai từng người. Nháy mắt, không khí đột nhiên trùng hẳn xuống. Mùi thuốc súng bỗng chốc tan rã. Thậm chí lúc này ngay đến đồ tể tay vấy máu đến tận khửu cũng cảm thấy tâm tình bình yên buông xuôi mọi thứ.
Nghe qua thanh âm của Liên Hoa tiên tử Du Hương không khỏi giật mình. Cô nàng này quả thật giọng nói không thua kém “Mị cốt liên âm” của mình. Một môn chi thuật này chắc hẳn đã luyện đến mức lô hỏa thuần thanh.
Liên Hoa tiên tử... Tư Đồ Kiều lúc này nhìn về phía cô ta với ánh mắt si mê ngây dại. Đang lúc nóng lòng muốn tính sổ với Du Hương nhưng sau khi giọng nói êm ái du dương của Liên Hoa vang lên. Hắn cảm thấy ân oán phân tranh thù hận của bản thân bỗng nhiên dịu xuống. Hắn quay qua phía Du bổ khoái cất giọng:
- Hừ! Nể mặt Tiên tử ta tạm tha cho ngươi mạng chó. Lần sau đừng để ta nhìn thấy nếu không chỉ có nhận lấy cái chết.
Du Hương cười mỉa nghĩ thầm:
- Bằng bản lĩnh của ngươi mới đến hậu thiên đỉnh phong mà đã huênh hoang thế này không biết lên đến tiên thiên thì định một tay che trời chắc!
Liên Hoa thấy vậy vội vàng cất giọng nói để hòa giải:
- Liên Hoa xin mạn phép được tiếp tục giảng giải áo nghĩa đạo kinh tiếp. Có chỗ nào không đúng xin chư hiền góp ý. Nàng tiếp tục đọc. Thanh âm êm tai dễ nghe, rót vào tai mọi người xua tan đi mọi mệt mỏi buồn phiền.
Phút chốc, tất cả mọi người chăm chú lắng nghe nàng giảng đạo không còn để ý đến Du Hương và Tư Đồ Kiều nữa. Du Hương cũng không câu nệ gì cả. Nàng thấy cũng đã đến lúc về Lục Phiến Môn nghỉ ngơi. Bèn quay bước đi bộ thẳng ra khỏi bờ hồ Vọng Thủy. Liên Hoa tiên tử miệng đọc đạo kinh nhưng ánh mắt vẫn chú ý đến từng cử động của họ Du. Đến khi bóng dáng của nàng khuất sau rặng cây liễu rủ bên hồ mới thôi. Tiên tử tiếc hận quên không hỏi danh tính của người thanh niên lạ mặt này nhưng qua vũ khí của hắn là thanh Tú Xuân đao nàng cũng liên hệ được Du Hương với Lục Phiến Môn.
Cất bước đi xa Du bổ khoái vẫn nghe được thanh âm êm tai của Liên Hoa tiên tử quấn quanh. Đối với nàng mà nói thì từ khi đạt được bí kíp “Thiên Thư” ở Bí Cung. Khả năng thấu hiểu áo nghĩa đạo kinh của nàng đã viễn siêu người khác. Nói vậy không phải cho rằng Liên Hoa tiên tử giảng giải không đúng hoặc không hay mà là trình độ của hai người đã tương đồng không muốn nói là bão hòa nên Du Hương không cảm thấy hứng thú đứng nghe cái mà mình đã biết.
Cất bước dưới ánh trăng mờ ảo nàng thoáng chốc đã đến trước cổng Lục Phiến Môn. Lúc này một cỗ xe ngựa cũng vừa đỗ xuống. Đập vào mắt nàng là hình ảnh Lãnh Huyết lăn từ trong xe ra ngoài đường. Miệng không ngớt hát hò mấy câu không rõ hẳn nhiên là quá say men rượu. Một bên Vô Tình đẩy xe lăn cùng đám bổ khoái khác khật khưỡng dìu nhau bước vào cổng. Du Hương cũng đi vào theo. Lãnh Huyết lúc này trông thấy Du Hương bỗng nhiên ngừng hát. Hắn bất thình lình chồm lên cầm lấy bàn tay của nàng miệng lẩm nhẩm:
- Du cô nương! Sao tự dưng cô lại hóa trang thành bộ dạng như thế này? Ta nhớ không nhầm dung mạo cô khuynh quốc khuynh thành làm cho trái tim ta mỗi lần đối diện đều đập nhanh một cách khó hiểu cơ mà!
Một chúng bổ khoái nghe thấy vậy đều đứng thộn ra. Lãnh thần bổ đầu óc có vấn đề không khi tự nhiên chạy ra ôm tay Du bổ khoái lại còn gọi người ta là cô nương nữa. Vô Tình lúc này mới quay qua dìu Lãnh Huyết sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với Du Hương:
- Mau đỡ hắn đưa vào trong phủ. Tên này mỗi lần say rượu đều gặp ai cũng nhận là cô nương thật là...
Đám bổ khoái ai cũng đều cười vang lên. Sau đó, tất cả dìu Lãnh Huyết đưa về phủ đệ. Xong xuôi mọi người cáo biệt ai vào phòng người nấy. Du Hương cũng đi về phía phòng của mình.