“Ây, hai bà cháu đang muốn đi đâu?” Vừa nói, đạo diễn Văn vừa bước lớn theo sát bên, sau đó không ngừng lên tiếng thuyết phục. Chỉ có điều, bà viện trưởng đã gắn cái mác lừa đảo trên mặt ông, dù đạo diễn Văn có nói hay cỡ nào cũng bị xem thường. Đường đường là đạo diễn chạm tay có thể bỏng như đạo diễn Văn, thế mà lại như những tay đạo diễn mới vào nghề chạy theo lên xe buýt năn nỉ Niệm Nô đồng ý đóng phim của mình.
Có vài người trên xe cũng từng thấy qua mặt của đạo diễn Văn, nhưng người trên tivi lạnh lùng xa cách là thế, còn người trước mắt lại giống ông già mặt dày quấy rối hai bà cháu kia. Thật sự khiến người ta không thể xác định ông ta có phải là vị đạo diễn Văn Lân nổi tiếng trên tivi hay không.
Xe chạy hơn 20 phút, bà viện trưởng và Niệm Nô cũng nghe ông đạo diễn nói hơn 20 phút, bà không ngờ cái ông già lừa đảo này lại lỳ như vậy. Thấy sắp đến chỗ của ông chủ tịch, ruốc cuộc bà viện trưởng cũng nổi cáu:
“Ông có thôi đi không! Nếu ông còn không đi theo, tôi sẽ la lên đó. Ông nói ông là đạo diễn nổi tiếng đúng không, tôi cho ông lên báo vì cái tội quấy rối tôi đấy.”
Mí mắt đạo diễn Văn giật giật, nhìn bà viện trưởng như cây lao sậy, mặt thì chi chít nếp nhăn. Nói bà là mẹ ông còn có người tin ấy chứ. Quấy rối?
Rõ là chuyện cười.
Trong lúc đạo diễn Văn khựng lại vì câu nói sấm sét của mình, bà viện trưởng đã dẫn Niệm Nô đi tới cửa tập đoàn Tri Âm, vì đã được dặn dò trước, cho nên bảo vệ không hề ngăn cản hai người. Một lát sau, bảo vệ lại thấy đạo diễn Văn đi vào, ông ta là bạn thân của Đồng chủ tịch, bảo vệ càng đứng im cúi đầu chào đón ông.
Thư ký dẫn bà viện trưởng và Niệm Nô tới phòng thu âm của tập đoàn, nơi này có vài ca sĩ nam nữ nổi tiếng đang thu âm bài hát, Đồng Bác đang ngồi trên ghế sô pha nói chuyện với nhạc sĩ.
Thấy Niệm Nô, trên mặt của mọi người ở đây đều hiện lên vẻ hiếu kỳ. Đồng Bác đứng dậy đi tới, đang định lên tiếng đã bị giọng nói của Văn Lân chặn lại.
“Đồng Bác, ông ra tay nhanh thật. Ông hãy nhường tiểu thiên thần này cho tôi đi.”
Câu này vừa rơi xuống, vẻ mặt của mọi người ở đây liền thay đổi xoành xoạnh, tuy ở đây toàn là ca sĩ, nhưng ca sĩ đang nổi chuyển sang làm diễn viên cũng không ít, huống chi đạo diễn Văn còn là đạo diễn nổi tiếng không chỉ ở trong nước mà còn có danh tiếng ở nước ngoài. Ai không muốn được Văn Lân chú ý chứ, nếu có được cơ hội nhận được vai diễn trong bộ phim của ông, dù là nhân vật phụ, cũng đã xem như bước được một bước tiến vào con đường nổi tiếng rồi.
Người bất ngờ nhất ở đây ngoại trừ Đồng Bác thì chính là bà viện trưởng. Đôi mắt bà trợn trừng, nhìn ông chủ tịch nói cười với ông già bà cho là lừa đảo kia. Thật sự là đạo diễn sao? Không phải chứ! Đầu năm nay xu hướng thay đổi rồi à, đạo diễn lại đi tìm diễn viên, mà không phải diễn viên tìm đạo diễn nữa chăng?!
Bàn tay gầy guộc nắm cổ tay Niệm Nô run run lên. Bà viện trưởng lo lắng rồi, lỡ như ông già đó nói gì không tốt với ông chủ tịch, có khi nào ông chủ tịch sẽ không trợ giúp cô nhi viện Ánh Sáng nữa không?
“Không sao đâu bà.” Niệm Nô nhẹ nhàng nói. Âm thanh trong trẻo lành lạnh mang theo tia trấn an lòng người, bất giác, khiến ánh mắt của bao nhiêu người dừng lại trên người Niệm Nô. Đặc biệt phức tạp nhất có lẽ là của Đồng Bác, đôi mắt đen giấu sau cặp kính chất chứa tia hoài niệm.
“Giờ ông nói đi, có nhường tiểu thiên thần lại cho tôi hay không?”
Đạo diễn Văn sắp điên cuồng vì Niệm Nô rồi, đã có vẻ ngoài thích hợp, giọng nói còn hay như vậy, đây quả thật là mẫu hình hoàn mỹ của nữ chính trong kịch bản đôi mắt thiên thần của ông.
Thấy tư thế này của ông bạn, Đồng Bác chỉ có thể lắc đầu nói:
“Tiểu Niệm bị mù, thật sự không thích hợp đóng phim của ông đâu. Với lại, chuyện này được hay không là do quyết định của tiểu Niệm. Ông hỏi tôi cũng vô dụng.”
Chính vì bị mù mới hợp đóng phim của tôi ý. Đạo diễn Văn âm thầm nghĩ, lần này ông cũng nhớ chuyện bị mù này cũng không phải là điều vui vẻ gì mà nói ra. Bằng không cái bà già kia lại gán cho ông tội quấy rối thì chết toi.