Hạng Tư Thành thấy cô ta như vậy cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Anh vốn nghĩ rằng cô gái này có vẻ không dễ động vào, ắt sẽ làm khó mình trước khi cứu người, hoặc là nói đánh cược gì đó.
Dù sao anh còn rất trẻ, có câu trẻ người non dạ, không làm tốt được công việc, cũng không phải là không có vấn đề.
Nếu cô ta thực sự làm vậy, anh sẽ không bất ngờ, chỉ cảm thấy bình thường.
Nhưng thái độ của Lục Tuyết, thực sự khiến người ta vô cùng thoái mái, mỗi một người hành y cứu người, đều không muốn chịu áp lực quá lớn từ phía người nhà.
“Được, cô yên tâm đi”, Hạng Tư Thành gật đầu.
Có lẽ là địa vị của Lục Chính Quốc trong gia tộc họ cũng không thấp, vì vậy những người bên ngoài phòng bệnh có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng.
Có lẽ trong lòng họ, rất khó cứu được ông lão trở về, tuy vì sức khỏe của ông lão, nên không đưa ông lão đến thành phố lớn như thủ đô và Thượng Hải, nhưng chuyên gia giỏi nhất trong nước cũng đến không ít, tuy cũng tốn công sức chữa trị, đáng tiếc cuối cùng đều không thể cứu vãn.
Vì vậy trong lòng đa số họ đều đã từ bỏ, bắt đầu vạch ra con đường đi sau này.
Hạng Tư Thành không biết tâm tư trong lòng những người này, đương nhiên cho dù biết cũng sẽ không quan tâm quá nhiều, những việc này không có quan hệ lớn đến anh.
Một ông lão già nua nằm trong phòng bệnh, có không ít đốm đồi mồi trên da, khuôn mặt vô hồn xám xịt, nếu không phải máy móc bên cạnh kiểm tra nhịp tim, thì rất khó tin ông ấy vẫn sống.
Hạng Tư Thành nhìn mà trong lòng thấy kỳ lạ, vì sức sống của ông lão thực sự rất mạnh, còn mạnh hơn rất nhiều người trẻ, nếu người bình thường đến mức này, e rằng sớm đã không kiên trì được.
Quả nhiên những người có thể lập chiến công lừng lẫy đi ra từ thời đại đó đều không đơn giản.
“Anh Hạng, thế nào?”, Lục Chính Quốc theo bên cạnh Hạng Tư Thành hỏi nhỏ.
Bây giờ ông ta đã mất hết khí chất, không khác gì với người bình thường đối mặt với người thân mắc bệnh nặng, khi nói chuyện phải cẩn thận, sợ Hạng Tư Thành sẽ tuôn ra từ ngữ không tốt lành.
Dường như Hạng Tư Thành đã là hy vọng cuối cùng rồi.
“Ban đầu là bệnh gì? Khối u hay ung thư?”, Hạng Tư Thành hỏi.
Cứu người không phải thể hiện bản thân, không cần lãng phí thời gian đích thân đi kiểm tra, hỏi là cách tiện nhất.
“U ác tính, tuy đã cắt bỏ u ác tính, nhưng vì bố tôi đã nhiều tuổi, sức đề kháng không tốt, vì vậy lan ra nhiều bộ phận, các chuyên gia đến hội chẩn đều nói đã hết cách, chỉ có thể áp dụng biện pháp điều trị bảo tồn”, Lục Chính Quốc nói.
Cái gọi là điều trị bảo tồn, chính là nghe theo mệnh trời.
Rất nhiều bệnh nhân không thể chữa trị, cuối cùng hầu như đều sẽ đến trung y tiếp nhận điều trị bảo tồn, nói trắng ra cũng chính là mèo mù vớ cá rán, nói không chừng có thể chữa khỏi.
Hạng Tư Thành nghe xong gật đầu.
Y thuật mà anh học cũng không ngừng phát triển, thời xưa không có máy móc hiện đại như bây giờ, đương nhiên sẽ thiếu khuyết rất nhiều mặt, sư phụ của anh thường xuyên nói với anh phải tiến bộ theo thời đại, vì cổ đại xa xưa đến cổ đại gần đây, y thuật cũng không ngừng phát triển.
Hạng Tư Thành bắt đầu suy nghĩ.
Anh có mấy cách chữa bệnh.
Thứ nhất là uống cải tử hồi sinh, cái tên tự anh đặt, tuy không có hiệu quả như tên gọi, nhưng cũng có tác dụng, vô cùng quý giá.
Nếu ông lão uống, sức khỏe chuyển biến tốt là không thành vấn đề, nhưng bệnh tình nguy kịch, phải uống nhiều mới hiệu quả.
Nhưng một là bây giờ anh chỉ còn hai viên cải tử hồi sinh, hơn nữa cho dù có nhiều, thực ra anh cũng không nỡ, dù sao thứ như quả Thái Tuế chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
Thứ hai là châm cứu.
Châm cứu ban đầu cũng có tác dụng rất ít với bệnh ác tính như này, nhưng anh là một võ giả cảnh giới Tiên Thiên, trong cơ thể có nội lực, kết hợp sử dụng có thể phát huy hiệu quả vô cùng tốt.
Cho dù người khác có cướp được thủ pháp châm cứu của anh, cũng không thể có nội lực tương ứng.
Thứ ba là cách truyền thống nhất, phối thuốc, cần rất nhiều loại thuốc quý giá, nhưng với gia thế nhà họ Lục, chắc không cần lo lắng vấn đề này.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định kết hợp cách thứ hai và cách thứ ba.
“Tôi có thể thử, hơn nữa tôi cũng nắm chắc có thể khiến ông lão tỉnh lại, nhưng kỳ thực ông ấy đã lớn tuổi rồi, rất nhiều bệnh tật trong người, sức sống đã bị rút đi rất nhiều, vì vậy nhiều nhất cũng chỉ sống thêm hai ba năm”, Hạng Tư Thành nói.
Lục Chính Quốc liền lộ ra ánh mắt vui mừng.
“Anh Hạng, có thể sống thêm một ngày cũng tốt, xin anh Hạng bắt đầu chữa trị, cho dù xảy ra việc gì ngoài ý muốn, chúng tôi cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm”, ông ta vội nói.
Hạng Tư Thành gật đầu.
Đúng lúc này, đột nhiên bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân.
Vì Hạng Tư Thành sợ bị làm phiền nên cũng không chữa trị ngay.