Ông Bố Thiếu Soái

Chương 423: Chương 423: Đây chính là chất rắn bỏ đi!




Tuy giọng nói của cô rất nhẹ, nhưng vô cùng kiên định.

“Cô… cô… đúng là làm bừa!”

Liễu Đường tức đến run cả râu, ánh mắt hiện lên vẻ thất vọng sâu sắc, một cô cả bướng bỉnh tự phụ, sau này, sẽ gánh vác nhà họ Nguyệt thế nào?

Trả tiền giao hàng một cách dứt khoát, nhân viên cung kính nói: “Đóng gói cho cô hay cưa ngay tại chỗ?”

“Cưa ngay tại chỗ!”

Giọng nói của Nguyệt Uyển Như cũng hơi run run!

Cưa ngay tại chỗ, chứng minh là muốn chứng tỏ con mắt của Nguyệt Uyển Như trước mặt mọi người, nếu không cưa ra, e rằng, sẽ như Liễu Đường nói, danh tiếng của tập đoàn châu báu Nguyệt Dạ chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng lớn, tuyệt đối không phải khiến người ta chấn động!

“Cô cả, cô phải suy nghĩ kỹ đấy!”

“Ông Liễu, xin ông tin tôi!”

“Hầy…”

Liễu Đường thất vọng lắc đầu, thôi thôi, chung quy tôi cũng chỉ là nhân viên của nhà họ Nguyệt thôi, nhưng tôi không nhẫn tâm, đã phục vụ công ty nửa đời người, đến già, lại trừng mắt nhìn nó lụi bại….

Mọi người vừa nghe thấy Nguyệt Uyển Như muốn cưa ngay tại chỗ cũng liền bỏ việc lựa chọn, hứng thú vây quanh lại, thậm chí có người còn biên tập sẵn, chốc nữa sẽ chế giễu cô cả không biết trời cao đất dày này thế nào.

Hòn đá được đặt trước máy cưa, đôi tay Nguyệt Uyển Như đầy mồ hôi, đôi mắt long lanh mở thật to, ngay cả hơi thở cũng hơi gấp gáp!

Xùy xùy!

Âm thanh của máy cưa vang lên, cưa được hai milimet, âm thanh dừng lại, mọi người mở to mắt, không biết, đột nhiên phát ra tiếng cười thầm, dường như là chuỗi phản ứng liên tiếp, tiếng cười tràn ngập không gian.

Kích thước hòn đá không lớn, cưa được hai milimet thì cưa ra bột xám, chỉ có thể chứng minh, đây chính là chất rắn bỏ đi!

“Cô Nguyệt, thật đáng tiếc, hòn đá này của cô…”

“Cưa nó ra!”

Thợ cưa sửng sốt, hình như không chưa hiểu cô ta có ý gì.

“Cưa nó ra!”

Nguyệt Uyển Như lặp lại lần nữa, giọng điệu vô cùng kiên định!

“Cô Nguyệt, cưa đá, có hai cách cưa chính là cưa ngang hoặc cưa bên cạnh, trực tiếp cưa thành hai phần…”

Thợ cưa còn chưa nói xong, nhưng những người có mặt đều là chuyên gia, đương nhiên biết cưa ngọc thạch cũng có quy tắc, mở một lỗ nhỏ trên bề mặt đá, nếu có ánh hào quang ngọc phát ra, thì phải cẩn thận mài, nếu không có, thì đủ chứng minh đây là hòn đá bỏ đi, kể cả cưa vụn ra, cũng chỉ là một đống đá vụn thôi.

“Nghe tôi, cưa nó ra!”

“Được!”

Thợ cưa bất đắc dĩ đồng ý, nhưng, sâu trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ khinh thường.

“He he… cô Nguyệt đúng là cố chấp!”

“Nói không chừng, bên trong hòn đá này, thực sự có một viên ngọc to bằng hạt gạo đấy! Ha ha…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.