Ông Bố Thiếu Soái

Chương 460: Chương 460: Hống hách như vậy?” 




Dưới sự hướng dẫn của cậu bé gác cửa, hai người đi qua đại sảnh, đến cửa hông, và đi qua hành lang dài, đến trước cửa căn phòng được ghi rõ là phòng vệ sinh.

“Mời hai vị vào trong!”

“Sòng bạc, ở bên trong?”

Hạng Tư Thành nhìn cánh cửa hơi rộng hơn mình một chút, cau mày nói.

“Ở bên trong, như chốn bồng lai vậy!”

Nguyệt Uyển Khung nhướn lông mày, sau đó do dự rồi nhẹ nhàng gõ cửa, cánh cửa cót két một tiếng, hai người chui vào trong, bên trong, hai người đàn ông lực lưỡng mặc áo đen đứng ở đó.

“Thẻ hội viên”.

“Tôi đến đây còn cần thẻ hội viên?”

Khuôn mặt Nguyệt Uyển Khung hiện lên vẻ tức giận.

Người đàn ông lực lưỡng khác kéo kính đen, lập tức tươi cười: “Thì ra là cậu chủ Nguyệt, đây là đàn em mới đến, không nhận ra cậu chủ, đừng trách, đừng trách nhé!”

Nhưng, khi người đàn ông lực lưỡng nhìn thấy Hạng Tư Thành, liền sững lại: “Người anh em này là?”

“Làm sao, còn không tin được người mà tôi dẫn theo à?”

Nguyệt Uyển Khung tóm lấy cổ áo của người đàn ông lực lưỡng, tức giận nói.

“Không không, tôi không có ý đó, đương nhiên người mà cậu chủ Nguyệt đưa theo rất đáng tin, nào nào nào, mời cậu vào trong!”

Hắn ta vừa nói vừa vung tay, một tên lực lưỡng khác lấy ra một tấm thẻ từ, quẹt vào mặt tường phía sau, mặt tường lập tức tách ra một khe hở, độ lớn vừa đủ một người đi qua.

“Cậu chủ Nguyệt, mời cậu vào trong!”

“Hừ!”

Nguyệt Uyển Khung buông hắn ta ra, đi về phía trước, Hạng Tư Thành đi theo sau, sau khi hai người đi qua, khe hở từ từ đóng lại.

“Anh, cái tên đó là ai? Hống hách như vậy?”

Vẻ mặt người đàn ông lực lưỡng vốn đang tươi cười lộ ra vẻ khinh thường: “Một con chó đáng thương vẫy đuôi mà thôi, bây giờ hống hách như vậy, sẽ có lúc hắn phải khóc!”

Họ đi qua một lối đi rực rỡ, trước mắt đột nhiên sáng lên, Hạng Tư Thành mở to mắt, nhìn không gian to như bằng một nửa sân bóng, trong lòng cũng thầm thấy kỳ lạ, sòng bạc nhà họ Chu đã được coi là tráng lệ huy hoàng, nhưng so với ở đây, đúng là không cùng một đẳng cấp!

“Chưa từng thấy phải không, đây là động tiêu tiền lớn nhất thành phố Đông An, ở đây, chỉ cần anh có tiền, thì có thể làm bất kỳ việc gì muốn làm!”

Nguyệt Uyển Khung nhàn nhạt nói.

Ánh mắt Hạng Tư Thành liền sáng ở lại: “Phật nói, vô dục vô cầu, người đến người đi, lợi ích qua lại, đều là mây khói”.

“Đáng tiếc, không phải mỗi một người đều nhìn thông suốt như anh…”

Khóe miệng Nguyệt Uyển Khung hiện lên vẻ khổ sở, cũng không biết anh ta đang nói tất cả mọi người ở đây, hay là nói bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.