Ông Bố Thiếu Soái

Chương 505: Chương 505: Thái Tuế




Nghe thấy cái tên ấy, vẻ mặt của Hạng Tư Thành hơi là lạ. Nếu cần đến Thái Tuế, cho dù tới hiệu thuốc đông y có tiếng như thế này cũng chưa chắc đã có.

Anh từng đọc được tài liệu liên quan về nó rồi. Thái Tuế còn có tên là Nhục Linh Chi, trong ‘Thần Nông Bản Thảo Kinh’ viết rằng: “Nhục Linh Chi, không độc, bổ trung ích khí, tăng cường trí tuệ, thông thuận lồng ngực, dùng lâu dài có thể giữ gìn thanh xuân. ‘Sơn Hải Kinh’ xưng nó là Thị Nhục, Tụ Nhục, Thái Tuế, Phong, là những món ăn dưỡng sinh của vua chúa thời xưa. Thái Tuế vô cùng hi hữu, là hàng cao cấp trong số các loại dược liệu. Có sách ghi lại rằng Thái Tuế tính trung, đắng, không có độc, bổ tỳ nhuận phổi, bổ thận ích gan.

Người xưa cho rằng ăn thứ này có thể trường sinh bất lão, tuy rằng hơi phóng đại, nhưng phần nào có thể nhìn ra giá trị của Thái Tuế.

Trên thực tế, anh cũng từng nhắc tới Thái Tuế với thầy mình. Lúc ấy, thầy anh nói dùng Thái Tuế có thể trì hoãn quá trình già yếu, còn có thể phòng chống khối u, ung thư, nếu kết hợp Thái Tuế và một số dược liệu nữa thì còn có thể chữa được ung thư.

Nhưng Thái Tuế thật sự rất hiếm gặp, cứ xuất hiện là sẽ bị mua đi với giá cao.

Càng nghe, Hạng Tư Thành càng ngạc nhiên. Thì ra một thời gian trước ở đây phát hiện ra có Thái Tuế, rất ít người biết tin này, nhưng nó vẫn bị đồn ra ngoài. Ba ngày trước, đã có người đặt trước rồi.

Ông lão này chạy tới đây, lại bị người khác nhanh chân hơn, nhưng ông ta không muốn từ bỏ, trả giá cao hơn để mua lại.

Nhưng người thanh niên không đồng ý với yêu cầu đó.

Hạng Tư Thành nhìn mà thấy thèm, ai chẳng muốn có được thứ xịn xò như thế, nhất là đối với người hiểu biết về y thuật như anh, chưa biết chừng sau này sẽ cần dùng tới.

Trước kia anh không quan tâm tới tiền tài, cho dù từng qua tay vài trăm triệu cũng không để ý, lúc ở sòng bạc, thắng được ba tỷ cho Nguyệt Uyển Khung, anh cũng không cảm thấy có gì ghê gớm.

Nhưng lúc này, anh bỗng ý thức được giá trị của tiền tài. Nếu có nhiều tiền thì có thể mua được vô vàn dược liệu đắt giá, phòng ngừa mọi trường hợp.

“Xem ra sau này phải kiếm nhiều tiền hơn mới được”, Hạng Tư Thành thầm nghĩ.

“Chàng trai, các cậu buôn bán làm ăn, cần khách hàng và lợi ích, tôi sẵn sàng trả giá gấp đôi, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?”, lúc này, ông lão bắt đầu cất cao giọng.

Có đôi khi Thái Tuế nặng đến mấy chục cân, nhưng gần như không cắt ra bán, chỉ bán nguyên vẹn, bởi vì sẽ không có ai ăn một phát hết luôn cả.

Nếu đặt trong môi trường thích hợp, cho dù cắt ra thành miếng, Thái Tuế cũng không bị biến chất, cho dù khả năng sinh trưởng là rất nhỏ.

“Thầy tôi dạy tôi, làm ăn, quan trọng nhất là chữ tín!”, người thanh niên vẫn giữ nguyên biểu cảm lúc đầu.

“Được rồi, nói với cậu cũng chẳng được, mời thầy cậu ra đây, tôi sẽ nói với ông ấy”, ông lão nói.

Người thanh niên kia nhìn ông ta một lát rồi nói: “Vậy cũng được, để tôi đi xem thầy tôi hết bận chưa”.

Nói xong, anh ta đi ra đằng sau.

Hạng Tư Thành cảm thấy tò mò, rốt cuộc thầy của người thanh niên ấy là ai đây? Mãi mà không thấy ông ấy xuất hiện, chứng tỏ là cảm thấy thân phận địa vị của ông lão này chưa đủ cao, để đồ đệ tiếp đón là được rồi.

Không bao lâu sau, một ông lão đi ra.

Ông lão ấy trông rất khỏe khoắn, đôi mắt thâm sâu như đáy giếng, không hề có cảm giác tuổi già sức yếu.

“Thì ra là ông Dương, vừa rồi tôi đang thử dược liệu ở đằng sau, mong ông chớ trách”, ông lão vừa cười vừa nói.

“Ông Lâm Bạch Hạc là nhân vật đáng kính của Hoa Hạ chúng ta, sao tôi có thể trách ông được”, ông cụ họ Dương đáp.

Lâm Bạch Hạc không hề tỏ vẻ đắc ý trước lời nói ấy của ông cụ họ Dương. Ông ấy đã qua cái tuổi đó rồi, tuy rằng Dương Viễn Sơn cũng cao tuổi, nhưng lúc ông ấy sáu mươi tuổi, Dương Viễn Sơn còn đang học tiểu học ấy chứ, có thể nói là thế hệ con cháu.

“Thưa ông, vì sao lại không bán Thái Tuế cho chúng tôi?”, Dương Viễn Sơn hỏi lại lần nữa.

“Không phải không muốn bán, mà là đã có người mua rồi. Người đó dùng nó để cứu mạng, còn ông lại cất giữ dùng vào việc kéo dài tuổi thọ, vậy thì càng không thể đổi ý”, Lâm Bạch Hạc ngồi trên ghế, chậm rãi nói.

Lúc này, những người còn lại trong phòng đều tỏ vẻ khó tin. Bọn họ chỉ tới mua thuốc mà thôi, vậy mà cũng gặp chuyện như thế này. Hiển nhiên bọn họ cũng biết Thái Tuế là cái gì, trong mắt hiện rõ sự tham lam.

Nhưng nghĩ tới thân phận của Dương Viễn Sơn và Lâm Bạch Hạc, bọn họ vẫn kìm nén sự tham lam trong lòng mình.

Vân Y Y thì không hiểu ra sao, cô ta không hiểu biết nhiều về mảng này, cũng chỉ mới nghe nói tới Thái Tuế, nhưng không có hứng thú nghiên cứu nó là cái gì, vậy nên lúc này cô ta tháo kính râm xuống, tò mò nhìn những người ở đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.