Ông Bố Thiếu Soái

Chương 366: Chương 366: Thẩm tra?




“Các người là ai?”

Hiển nhiên Chu Long thận trọng hơn Chu Hổ rất nhiều, cũng thông minh hơn nhiều, nhìn từ bề ngoài, ba người Hạng Tư Thành không giống người bình thường, vì vậy, hắn không chọn ra tay mù quáng, mà chọn hỏi thăm dò!

Nhưng, đã lựa chọn ra tay, giữa họ cũng không có gì để nói, Hạng Tư Thành chắp hai tay sau lưng, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”

Chu Long bị anh trực tiếp không thèm nhìn đến, vẻ mặt hắn càng khó coi, cười lạnh một tiếng: “Hừ! Xông vào thành phố Bất Dạ, giết người canh cổng, còn đánh thương em trai của Chu Long tao, người hống hách hỗn xược như vậy, là lần đầu tiên tao gặp!”

“Bản thiếu gia muốn xem xem, là ai, dám trắng trợn không kiêng nể ở thành phố Bất Dạ này!”

“Này! Anh có hiểu rõ tình hình không hả!”

Lúc này, giọng nói của Vân Tịnh Nhã vang lên: “Anh chỉ thấy chúng tôi đánh thương em trai anh, sao anh không hỏi, vô duyên vô cớ, tại sao chúng tôi lại đánh anh ta? Sao, thành phố Bất Dạ thì có thể không nói lý sao?”

Ánh mắt Chu Long sẫm lại, bất giác quay đầu nhìn Chu Hổ dựa một bên, ánh mắt nhìn nhau, ánh mắt của Chu Hổ lóe lên, hắn quay đầu, lại nhìn Vân Tịnh Nhã, hắn hiểu rõ em trai mình, không cần nói, Chu Long đã đại khái đoán ra quá trình sự việc, trong lòng liền thầm mắng một câu, đối với em trai này của mình, việc gì còn đỡ, chỉ có một điểm, gặp phụ nữ thì sẽ không nhúc nhích nổi!

Vốn là chi chính của nhà họ Chu, cho dù là công tử bột, đương nhiên cũng không ít đại phú đại quý, thế nào cũng không đến lượt hắn làm chức vị thấp kém như canh cổng này, còn không phải gan to bằng trời, lại ngủ với tình nhân mà một trưởng bối trong gia tộc bao nuôi!

Hơn nữa, còn bị bắt gian tại giường!

Lần đó chọc phải tổ ong, nếu không phải Chu Long cầu xin trên dưới, tốn thời gian công sức, đừng nói Chu Hổ ở đây canh cổng, e rằng sớm đã đến địa ngục canh cổng rồi!

Ở cổng lớn, đám đông vây xem khác cũng bàn tán xôn xao, tất cả quá trình sự việc vừa xảy ra, đều bị họ thấy, đương nhiên thấy Chu Hổ trêu chọc Vân Tịnh Nhã trước, rồi mới xảy ra việc sau đó, đương nhiên những lời bán tán cũng truyền vào tai của Chu Long, hắn hừ một tiếng, quát: “Đã như vậy, thì mời các người đi theo bản thiếu gia một chuyến!”

Vân Tịnh Nhã cười: “Đi một chuyến? Dựa vào cái gì mà chúng tôi đi với anh? Trước mặt mọi người, chẳng lẽ một việc đơn giản như vậy còn không phân được đúng sai sao?”

“Hay là, nhà họ Chu các anh vốn là một đám không phân thị phi?”

“To gan! Cô là cái thá gì! Nhà họ Chu tôi đường đường là dòng dõi hoàng triều, đâu dễ để cô ăn nói bừa bãi, tùy tiện vu khống ở đây!”

“Người đâu! Bắt hết họ lại!”

Chu Long đang sầu vì không có lời để nói, không ngờ Vân Tịnh Nhã lại nói ra lời như vậy, vừa hay cho hắn nắm đằng chuôi, lấy lý do vu khống danh tiếng nhà họ Chu để bắt họ, không lo lời ra tiếng vào!

“Tôi xem ai dám ra tay?”

Đúng lúc đám người Chu Long định ra tay, một tiếng quát già nua vang lên phía sau.

Nhìn theo tiếng quát, một đám người vù vù đi tới, phía trước nhất, là một ông lão tràn đầy sinh khí, nhìn khuôn mặt, có mấy phần giống với Tống Chiến, bước chân như bay, đi về phía này, theo bên cạnh chính là Tống Nhân Nghĩa!

Ông lão gạt đám vây tấn công, nhìn thẳng vào Chu Long: “To gan! Chu Long! Ai cho cậu quyền dám vô lễ với khách của nhà họ Tống tôi?”

Đối diện với chất vấn của ông lão, khóe miệng Chu Long nhếch lên: “Thì ra là ông hai của nhà họ Tống, tôi xin hành lễ tại đây!”

“Họ có phải là khách nhà họ Tống không thì tôi không biết, tôi chỉ biết, họ xông vào thành phố Bất Dạ, sỉ nhục danh tiếng nhà họ Chu, còn đánh thương em trai của tôi, về công về tư, tôi đều phải bắt họ lại, đưa về thẩm tra!”

“Thẩm tra?”, ông lão hừ một tiếng: “Nhà họ Chu các cậu có tư cách gì thẩm tra?”

“Ở đây là thành phố Bất Dạ, không phải nhà của nhà họ Chu cậu! Chu Long cậu không có tư cách thẩm tra bất kỳ ai, nhà họ Chu cậu cũng không phải là chủ nhân của thành phố Bất Dạ!”

“Ông hai Tống không cần nổi giận, nếu không thấy không công bằng, có thể bảo gia chủ Tống đích thân đến nhà họ Chu tôi đòi người, nhưng trước đó, ba người này, tôi buộc phải đưa đi!”

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Vậy thì đừng trách tôi đắc tội!”

Nhất thời, bầu không khí trở nên căng thẳng, có lẽ, sắp nổ ra một cuộc đại chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.