Ông Bố Tỷ Phú Và Quý Tử Thiên Tài

Chương 143: Chương 143




Câu này khiến Tô Manh có chút sững sờ.

Lúc này cô mới nhớ đến thân phận khác của Thẩm Dục An, tỷ phú của nước Hoa.

Quả thật đối với người không thiếu tiền mà nói, cho dù là điện thoại máy tính hay là nhà cửa cũng chỉ là một con số mà thôi.

Đối với anh đây còn là mấy con số vô cùng nhỏ.

Lúc này Thẩm Dục An mới hạ giọng, dùng tông giọng chỉ có một mình Tô Manh có thể nghe được để nói. “Em yên tâm. Trước kia tôi nói sẽ không giành con với em thì nhất định sẽ không giành.”

Trong lòng Tô Manh chấn động, không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm Dục An.

Nhưng lúc này đèn giao thông đã sáng lên, Thẩm Dục An ngồi thẳng người lại rồi lại tiếp tục lái xe về phía trước. Tô Manh chỉ có thể nhìn thấy cái ót của Thẩm Dục An.

Vậy mà người đàn ông này lại phát giác được suy nghĩ trong lòng cô.

Phát giác được cô đang lo lắng trong lòng, lo lắng Thẩm Dục An có ý định dùng tiền và đặc quyền của tiền lung lay Tô Ngạn Khải, cuối cùng còn lo anh sẽ mang con đi.

Tô Manh nhìn cái áo trên người mình, nhất thời tâm tình rất phức tạp.

Tối hôm đó, sau khi ba người ăn một bữa ăn xa xỉ ở nhà hàng, Thẩm Dục An nhìn thấy Tô Ngạn Khải bắt đầu ngáp dài liền đưa hai mẹ con về nhà.

Lúc xuống xe, Tô Manh mới nhìn thấy món quà của Thẩm Dục An trong cốp xe.

Một bộ máy tính Alienware công nghệ cao mới nhất.

Thẩm Dục An một tay xách máy tính, một tay dắt Tô Ngạn Khải đi vào trong tòa nhà. Tô Manh cảm thấy Thẩm Dục An lúc này không giống với vị chủ tịch khoa học kỹ thuật Hướng Dương được mọi người vây quanh, vạn người theo đuổi một chút nào. Mà ngược lại có chút giống với một người đàn ông bình thường, sẵn lòng vác bao gas trong nhà. gạo và bình Nghĩ tới điều này, đột nhiên Tô Manh che miệng tự cười một mình.

Cô thật sự tưởng tượng không ra, Thẩm Dục An khiêng bình gas sẽ có bộ dạng như thế nào.

Chac cũng là một chủ tịch cho dù vác bình gas cũng vẫn đẹp trai ngời ngời khiến người khác nhịn không được mà le hét.

Thẩm Dục An đi được bảy tám bước liền nhìn người phụ nữ còn đang chậm chạp lề mề đi theo phía sau. Anh quay đầu gọi Tô Manh đang thẫn thờ một tiếng: “Đi nhanh lên.”

Tô Manh vẫn mặc cái áo khoác hơi lớn hơn có một chút, rồi bước nhanh đuổi theo.

Tô Ngạn Khải đeo balo đứng bên cạnh Thẩm Dục An. Cậu nhìn bố đang dắt mình và mẹ đang ở phía sau, đột nhiên mím môi cười.

Cậu cảm thấy tình cảnh bây giờ hình như cũng rất tốt.

Sau khi vào nhà, Thẩm Dục An liền giúp Tô Ngạn Khải mở máy tính.

Ký hiệu Alienware quen thuộc xuất hiện trên màn hình máy tính. Tô Ngạn Khải nhìn thấy hai mắt liền sáng lấp lánh.

Cậu nóng lòng sốt ruột ngồi lên cái ghế nhỏ của mình, đẩy đẩy Thẩm Dục An: “Bố ơi, bố đi ra đi. Con muốn tự chơi.”

Vốn dĩ Thẩm Dục An còn muốn xem con trai mình gõ code. Anh mười mấy tuổi mới bắt đầu tiếp xúc với code mà con trai mình mới năm tuổi đã bắt đầu học viết code rồi. Anh thật sự tò mò con mình giỏi tới mức nào.

Nhưng con trai không muốn cho anh xem, anh cũng không miễn cưỡng.

Lúc này anh đang thuộc dạng chiều con vô điều kiện, hận không thể nâng như nâng trứng, ngậm trong miệng sợ tan.

Anh đứng dậy mặc Tô Ngạn Khải giấy giụa mà sờ sờ đầu cậu rồi liếc mắt ra hiệu với Tô Manh. Sau đó hai người cùng đi ra khỏi phòng.

Lúc ra ngoài, anh còn khép cửa phòng lại.

Lúc này Tô Manh mới phát hiện, hai người phải ở một mình trong một không gian.

Cô có chút căng thẳng, đi vào phòng bếp rót hai ly nước ẩm. Một ly để ở trước mặt Thẩm Dục An, còn một ly cầm trong tay.

Hai người ngồi ở phòng khách. Trong phòng nhất thời im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở của cả hai.

Tô Manh không biết Thẩm Dục An muốn nói gì với mình. Cô cúi đầu cảm ơn: “Hôm nay quả thật rất cảm ơn anh.”

Cổ cô thon dài trắng nõn. Lúc này cúi đầu, mặc bộ đồ ngủ màu xanh biển lại càng thêm trắng hồng mảnh khảnh, tao nhã như một con thiên nga trắng đang cúi đầu.

Thẩm Dục An nhìn đi sang phía ngón tay của Tô Manh, ông nói gà bà nói vịt: “Có phải em thiếu tiền không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.