Ông Xã Em Là Thú Nhân

Chương 72: Chương 72: Bạn bè




Hoá ra Chelsea có chú ý đến. Quả nhiên là thông minh, cứ chơi đùa thế này, nói không chừng sẽ nảy sinh tình cảm luôn.

Cô cười khẽ khen ngợi: “Ông xã à, anh giỏi quá.”

Chelsea được cô khen ngợi mặt mày hớn hở, cúi xuống cụng trán cô cọ cọ, làm nũng: “Bà xã, anh muốn thưởng, em phải hôn anh.”

Mộ Sa muốn né tranh nhưng khoé mắt lại liếc thấy Philo ở cách đó không xa đang nhìn về hướng này, thế là đổi ý, kiễng chân hôn lên môi hắn một cái.

Chelsea hài lòng, kéo cô tìm bàn đá thú nhân đang thua thảm hại ra, hai người ngồi xuống chơi tiếp.

Có tấm gương số đen của Mộ Sa nên Chelsea ngồi chơi chính, Mộ Sa chỉ ngồi cạnh coi ké, Chelsea một tay xào bài, một tay vuốt ve hông cô, dáng vẻ ngọt ngào làm người ta ao ước.

Chơi chưa được lâu, Mộ Sa cảm thấy đói bụng, thuận tay lấy trái cây trong đống trái cây bên cạnh lên cắn một miếng.

Chelsea thấy cô ăn tiền thắng bạc, cười khẽ hỏi nhỏ: “Sao vậy, em đói hả?”

Mộ Sa gật đầu, nuốt miếng cuối cùng, lầm bầm than oán: “Không biết tại ai nữa, làm hại em hai ngày nay chưa ăn được gì, hôm nay cũng mới ăn trái cây thôi, không đói được sao.”

Chelsea nghe xong cười nói: “Được rồi, là lỗi của anh, lần sau sẽ nhớ cho em ăn chút gì đó, bên kia có thịt nướng, anh đi lấy cho em, em chơi thay anh đi.”

Nói rồi nhỏm dậy thì bị Mộ Sa giữ lại: “Anh chơi tiếp đi, tự em đi lấy.” Nếu cô ngồi chơi, cô sợ mình thua sạch mớ trái cây này mất.

Thấy cô đứng lên Chelsea cũng không nói gì, dù sao chỉ mấy bước, hắn ngước lên là đã thấy cô.

Không biết ai lại chu đáo thế này, cập sát vách là cái bàn rộng dài, trên mặt bàn để rất nhiều thịt thú nướng vàng ươm với nước uống, các thú nhân chơi mà đói bụng thì lúc nào cũng có đồ ăn.

Ngửi mùi thịt nướng, Mộ Sa lấy cái chén gỗ, trên mỗi khối thịt đều cắt một miếng bỏ vào chén, không đợi đi về chỗ ngồi đã ăn, cô thật sự là đói lắm rồi.

Ăn được mấy miếng, cảm thấy hơi khát, cầm chén nước uống một hơi, uống xong mới nhận ra, quay đầu nhìn thì thấy Ryan đang đứng cạnh, tay còn giữ tư thế chuyển chén nước.

Mộ Sa bỗng nhiên thấy lúng túng, thả cái chén không vào tay hắn.

Ryan cười nhẹ, dịu dàng hỏi: “Uống nữa không?”

Mộ Sa lắc đầu, mím môi nhìn hắn không biết phải nói gì.

Ryan nở nụ cười cô đơn, tự giễu: “Sao vậy, ghét anh thế sao, ngay cả một câu cũng không muốn nói à?”

“Không phải, Ryan, tôi...” Mộ Sa vội vàng phủ nhận, nhưng nói nửa chừng cô lại không biết nên nói tiếp thế nào, cô rất thích Ryan, nhưng là thích của tình bạn kìa, cô là người rất truyền thống, nếu đã nhận định Chelsea là chồng thì sẽ không dễ dàng thay đổi, nên cô không biết phải đối mặt với tình cảm của Ryan thế nào.

“Chuyện gì vậy? Hai người đang nói chuyện gì?” Ryan vừa định mở miệng, Chelsea liền xen vào, chiếm hữu kéo Mộ Sa vào lòng.

Mắt Ryan chợt buồn, cố nặn ra nụ cười nói: “Thấy hai người ngọt ngào thế này tôi thật sự rất hâm mộ, xem ra tôi cũng phải mau tìm bạn đời thôi.”

Rồi nắm tay phải lại đấm lên vai Chelsea một cái, trêu chọc: “Chelsea, cậu đừng hẹp hòi vậy chứ, không cho Mộ Sa nói chuyện với tôi, cậu xem cô ấy sợ đến nỗi không dám nói với tôi câu nào.”

Chelsea nghe Mộ Sa không nói câu nào với Ryan, có chút đắc ý, rồi lại không muốn ai thấy vẻ đang đắc ý, mặt mày hơi mất tự nhiên: “Tôi làm gì hẹp hòi đến vậy.” Tuy trong lòng không muốn cho Mộ Sa để ý Ryan, nhưng nói ra thì có vẻ hắn hẹp hòi quá.

“Mộ Sa, em xem đi, anh đã nói Chelsea không hẹp hòi mà, sau này nhớ nói chuyện với anh nhé. Anh đã biết sự lựa chọn của em rồi, chúng ta vẫn là bạn bè chứ?” Mấy ngày nay không gặp cô, không nghe tiếng cô, quả thật hắn sắp bị dồn nén phát điên, chỉ cần có thể thường xuyên gặp cô, nghe tiếng cô nói, hắn nguyện dùng danh nghĩa bạn bè để bảo vệ cô.

Mộ Sa nghe vậy thở nhẹ, trịnh trọng gật đầu: “Chúng ta đương nhiên là bạn, bạn tốt nhất.”

“Ha ha, vậy là được rồi!” Ryan cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy chua xót.

“Em lấy xong đồ ăn chưa? Chúng ta về đi, họ còn chờ chúng ta kìa.” Chelsea nói rồi gật đầu chào Ryan, kéo Mộ Sa đi.

Tuy Ryan muốn làm bạn với Mộ Sa, nhưng hắn cảm thấy Ryan chưa tắt hi vọng, nên không thích Mộ Sa tiếp xúc Ryan nhiều, bèn kiếm cớ lôi Mộ Sa đi.

Mộ Sa bị Chelsea kéo đi vẫn không quên quay lại cười cười xin lỗi Ryan, Ryan cũng cười đáp lại, như vậy là đủ rồi, cô chịu nói chuyện với hắn, chịu cười với hắn, như vậy là đủ rồi...

Mùa mưa trôi qua rất nhanh, Mộ Sa và Chelsea hai người ngọt ngọt ngào ngào dính nhau không rời, nhưng Mộ Sa rất kiêng dè hình thú của Chelsea, mỗi lần Chelsea đè cô xuống đều phải nhấn mạnh mấy lần “Không được dùng hình thú”.

Chelsea cho mọi người cùng chơi mạt chược rất thành công, tám giống cái Hồ tộc ở lại chỉ có Philo là đòi về, còn bảy người còn lại đều thành công tìm được bạn đời, đây là thu hoạch lớn trước nay chưa từng có, thú nhân Sư tộc không khỏi vui mừng hồ hởi.

Philo đi rồi, Mộ Sa rất vui, nhưng cô không chịu thừa nhận mình ghen, ghen với đàn ông, cô vẫn không chấp nhận nổi.

Mùa mưa vừa qua mùa thu đã tới, người trong thôn bắt đầu bận rộn, giống đực bận bịu săn bắt con mồi dự trữ sống qua mùa đông, giống cái cũng ra ngoài hái quả dại với thảo dược.

Trong nhà quả dại đã nhiều, Mộ Sa và Chelsea đều ăn không hết, nếu tích trữ lâu rất dễ bị hư nên Mộ Sa bảo Chelsea làm cho cô cái thùng gỗ lớn, bỏ trái cây vào trong, đậy kín cất vào kho, có khi làm rượu trái cây cũng giống như rượu nho không chừng.

Đúng lúc còn có một chuyện lớn đó là Ivey mang thai, Sander mừng rỡ cười toe toét cả ngày, cấm Ivey rời thôn, còn đặc biệt chạy tới nhờ Chelsea cho Mộ Sa ở trong thôn với Ivey cho đỡ buồn.

Mộ Sa rất tò mò chuyện Ivey mang thai, mặc dù biết đây là thế giới đàn ông, nên nhất định cũng là đàn ông sinh con, nhưng biết với tận mắt thấy vẫn khác nhau xa, đàn ông sinh con thật sự là rất...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.