Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 82: Chương 82: Chương 17.2




Cô là nhân vật lớn, cầm được thì cũng buông được, bây giờ cô đã đồng ý nói rõ với Ross, nếu anh còn không biết quý trọng mà nói, vậy thì anh đẹp mặt rồi.

- Rõ! - Ross trả lời ngắn gọn nhưng đanh thép, nói năng có khí phách, đồng thời chào nghi thức quân đội.

Mạc Bảo Bối nhìn xong cảm thấy cực kỳ hài lòng, mình yên lặng lại nhếch môi cười.

Lộ Bán Hạ và Mạc Bảo Bối trở về nhà họ Mạc cùng với Mạc Trường Thắng và Lý Tố Tố ấm áp vượt qua cuối tuần này thật tốt. Đến ngày thứ hai, Mạc Bảo Bối và Lộ Bán Hạ vốn muốn nghỉ ngơi thật tốt, thuận tiện thu dọn hết hành lý, đợi sáng sớm thứ ba sẽ do Mạc Bảo Bối tự mình lái xe đến trường học. Dù sao đoạn đường này cô đã từng lái xe đi, chỉ cần hơn năm giờ thôi, Mạc Bảo Bối luôn luôn tự mình lái xe đến trường học.

Ngủ đến thỏa thuê, Mạc Bảo Bối mặc đồ thoải mái ở nhà trực tiếp xuống lầu một ăn cơm.

- Bảo Bối, Bảo Bối của mẹ, để cho mẹ nhìn lại con một cái.

Kèm theo một loạt tiếng bước chân cùng với âm thanh nửa chết nửa sống, Mạc Bảo Bối chỉ cảm thấy hoa mắt, thì có một bóng dáng nhỏ nhắn nhào vào trên người cô.

Người Mạc Bảo Bối mới vừa xuống bậc thang cuối cùng, gót chân còn chưa đứng vững, liền bị té nhào xuống đất.

Bộ mặt đầy vạch đen ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy chính là mẹ xinh đẹp không tim không phổi đó, thật may là cô đã sớm quen, mặc dù nhất thời không tiếp được, nhưng thời điểm ngã xuống đã nhanh chóng làm các biện pháp phòng hộ tốt, cho nên cũng không hoàn toàn là bị ngã xuống.

Vỗ vỗ lưng của Lý Tố Tố trên người, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nói:

- Mẹ xinh đẹp, cũng không phải là con chết rồi, mẹ gào lên như vậy không biết còn cho là nhà chúng ta đang làm tang sự đấy. - Cái gì gọi là nhìn lại một cái? Chẳng lẽ là sau này cũng không gặp được nữa sao? Đúng thật là chỉ có mẹ xinh đẹp mới có thể nói ra khỏi miệng.

- Người ta chính là không nỡ xa con mà. Bảo Bối, bằng không con dứt khoát không cần đi học nữa, dù sao loại sách đó học cũng được mà không học cũng được. Bài thi tâm lý học thoắt một cái liền qua, hơn nữa Bảo Bối nhà chúng ta thông minh như vậy, tùy tiện đọc một cái là có thể kiểm tra được rất tốt, có được hay không? Lần này con về nhà cũng rất ít ở cùng người ta, con không biết mỗi ngày mẹ ở nhà ngóng nhìn, ngóng nhìn. . . . . . - Dáng vẻ Lý Tố Tố mảnh mai yếu đuối cộng thêm nét mặt sắp khóc sụt sùi, khiến sắc mặt Mạc Bảo Bối tối hơn phân nửa.

- Mùa xuân đang tới. - Mạc Bảo Bối nói tiếp, đây chính là bài văn tiểu học rất nổi tiếng.

Nào có người mẹ nói chuyện với con gái mình như vậy. Người ta đều bảo con mình đi học cho giỏi cố gắng chăm chỉ, tương lai làm một người có ích vân vân, chỉ có mẹ xinh đẹp của cô mới có thể gọi nàngbảo cô không cần học cũng không có gì quan trọng.

Mạc Bảo Bối vừa ôm sát eo của Lý Tố Tố, vừa cố gắng muốn đứng lên, đáng tiếc sức lực có hạn, ôm một người nặng trong ngực khiến cho cô không đứng dậy nổi, trực tiếp ném mẹ xinh đẹp của cô qua một bên mặc kệ cô cũng không làm được.

Mạc Trường Thắng vốn đang cùng Lộ Bán Hạ xem một tờ báo, thuận tiện nghe hai mẹ con nói chuyện, nhìn thấy con gái của mình cật lực muốn đứng lên như vậy, nhưng vợ mình một chút xíu tự giác cũng không có, ngược lại càng dùng thêm sức đè ép con gái mình, vậy nên Mạc Trường Thắng ra tay, trực tiếp đưa tay xách vợ mình lên.

Sau khi bị xách lên, Lý Tố Tố cố gắng tránh thoát ràng buộc của Mạc Trường Thắng, dính vào người con gái mình.

Mạc Bảo Bối ngồi ở bàn ăn ăn bữa sáng, Lý Tố Tố ở bên cạnh nhìn Mạc Bảo Bối ăn, Mạc Trường Thắng bất đắc dĩ. Vợ mình dính con gái hơn cũng không phải ngày đầu tiên, vì vậy lại yên lặng ngồi bên cạnh Lộ Bán Hạ xem báo.

- Bảo Bối, con nói đề nghị vừa rồi của mẹ có được không? - Lý Tố Tố thận trọng hỏi. Lần này con gái rồi thì cũng ở với bà rất ít, trước kia vẫn còn thường cùng bà tham gia tiệc trà của các phu nhân ..., nhưng trong kỳ nghỉ hè đầu tiên lại không hề đi cùng với bà, làm cho các chị em tốt của bà cứ hỏi bà sao thế.

Mà trên thực tế là bởi vì không có Mạc Bảo Bối ở bên người, cho nên Lý Tố Tố cảm thấy đặc biệt không thích ứng được, ngay cả nhìn thấy một cái bánh ngọt cũng sẽ nhớ tới đó là cái con gái Bảo Bối lấy cho bà tại bữa tiệc nào, vì vậy liền bắt đầu âm thầm lã chã (ý là khóc), bắt đầu cảm khái tại sao con gái không có ở bên cạnh, cả người Lâm tựa như Đại Ngọc, khó trách người ta muốn hỏi bà sao thế.

- Trường học có quy định trường học, không có lý do đặc biệt không thể tự ý mình cúp cua. - Mạc Bảo Bối ăn bữa sáng, trả lời nhàn nhạt. Mỗi một lần rời nhà, mẹ xinh đẹp đều sẽ có một lần thế này, cô cũng đã thành thói quen.

- Không có việc gì, chúng ta có thể đi xin giấy báo bệnh, cứ nói con dị ứng phấn hoa, cần nghỉ ngơi một tháng. - Lý Tố Tố vui mừng nói, bà đã có chuẩn bị.

- Không có một bệnh viện nào quy định dị ứng phấn hoa nghỉ ngơi một tháng, ,mẹ quên con học viện y học sao? - Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ nhìn mẹ xinh đẹp của mình, nhắc nhở bà.

- Nhưng. . . . . . mẹ đã giúp con xin đàng hoàng rồi, con xem! – Lý Tố Tố lấy một tờ giấy báo bệnh ra, phía trên trừ hạng mục lan man ra, quả thật có viết ‘dị ứng phấn hoa đề nghị nghỉ ngơi một tháng’.

Thấy mấy cái chữ đó, khóe miệng Mạc Bảo Bối co giật một chút, ai vậy? Bệnh viện nào viết giấy báo bệnh như vậy? Có bác sĩ không chuyên nghiệp thế này sao? Vậy mà cũng có thể viết ra?

- Đây là mẹ cầu xin dì Thanh Hoa của con viết giúp một tay, sao nào, có phải rất cso khả năng không? - Lý Tố Tố dương dương tự đắc nói, nghiêm túc mỏ tờ giấy báo bệnh mình mới xin thưởng thức.

Sau khi mở ra, lúc này Mạc Bảo Bối mới nghiêm túc liếc mắt nhìn, trực tiếp hết ý kiến.

Đó là thẩm mĩ viện cấp, dì Thanh Hoa đó là một khách hàng của mẹ xinh đẹp. Loại thẩm mĩ viện dân dụng cấp giấy báo bệnh mới có thể không dủ tiêu chuẩn như vậy, cũng thật là khó trách.

- Bảo Bối, bây giờ có thể không cần đi rồi, tối mai cùng người ta đi tham gia triển lãm có được không, lần này triển lãm di vật văn hóa, có được hay không, có đi hay không? - Lý Tố Tố vui mừng lắc lắc cánh tay Mạc Bảo Bối, bắt đầu nghĩ tới nếu như con gái không đi học, vậy một tháng tiếp theo này có thể đều là của bà rồi.

- Ngoan, yên tĩnh một chút, đầu tiên, giấy báo bệnh bệnh viện này cấp không thể dùng. - Mạc Bảo Bối cầm lấy giấy báo bệnh trên tay Lý Tố Tố xé thẳng - Tiếp theo, tối mai chung chung con đã ở trong căn hộ sửa sang hành lý, cho nên con không có thời gian đi với mẹ.... Bên kia có một trai đẹp, mẹ có thể đi mời ông ấy, ông ấy nhất định sẽ rất thích. - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ Mạc Trường Thắng đang xem báo.

- Nhưng. . . . . . - Lý Tố Tố nhìn giấy báo bệnh đã biến thành thành từng mảnh giấy vụn, đau lòng không dứt, đây chính là giấy báo bệnh bà rất vất vả đến bệnh viện công lập lấy, sau đó cầm đi nhờ Thanh Hoa vội viết lên.

- Không có nhưng nhị gì hết, ngoan, bây giờ con muốn ăn cơm, qua bên kia chơi có được không? - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ phương hướng Mạc Trường Thắng lần nữa, vỗ vỗ cánh tay Lý Tố Tố nói.

Lý Tố Tố ai oán nhìn Mạc Bảo Bối, hi vọng cô có thể hồi tâm chuyển ý.

Chỉ tiếc, Mạc Bảo Bối không lo lắng thảnh thơi ăn bữa sáng, hoàn toàn không có dựu định để ý tới mẹ xinh đẹp của cô.

Lý Tố Tố không thể làm gì khác hơn là uất ức bỏ đi, đi tìm chồng bà kể uất ức của mình.

Thật vất vả dọn dẹp hành lý xong, sau đó lại ứng phó Lý Tố Tố cố tình gây sự vô số lần, mãi cho đến mười hai giờ khuya Mạc Bảo Bối mới ngủ.

Vì sướm hôm sau tới trường học trình diện, Mạc Bảo Bối đặt đồng hồ báo thức bảy giờ rưỡi lập tức rời giường, sau khi tắm nhanh ăn cơm đã không kém chín giờ mấy, giữa đường dừng lại ăn bữa cơm, đến trường học không kém bốn giờ rưỡi mấy rồi, khi đó người đến trường học cũng sẽ không chật chội, hơn nữa mặt trời cũng sẽ không quá nắng.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Bảo Bối thay một cái quần jean ngắn với thắt lưng nhỏ, bên ngoài mặc một áo sơ mi ô vuông, buộc tóc dài thành đuôi ngựa, có vẻ tràn đầy thanh xuân.

Sau hki Mạc Bảo Bối về nhà ở đều mặc đồ cầu kì, đó là bởi vì trong nhà ở miền nam có thân phận tiểu thư khuê các, nhưng ở trường học cô là một học sinh cũng không cần thiết mặc hàng hiệu, hơn nữa phải mặc quần áo xã hội hóa theo mỗi ngày. Cô là một người phân chia các tình huống rất rõ ràng, cho nên thời điểm ở trường học trang phục của cô là đúng tiêu chuẩn học sinh.

Ross?

Mạc Bảo Bối vừa mới xuống lầu đã nhìn thấy Ross ngồi trong phòng khách trò chuyện với lão tử của mình rất vui vể, cảm thấy kỳ lạ, không tự chủ nâng tay lên, xem thời gian trên đó đã biểu hiện tám giờ rưỡi, sau đó nghi hoặc nhìn hai người.

Hai người này đều là người ăn lương thực quốc gia, buổi sáng thứ ba phải đi làm mới đúng, sao còn có thể không lo lắng ngồi ở chỗ đó vừa uống trà vừa nói chuyện phiếm như vậy? Hơn nữa Ross còn một thân trang phục nhàn nhã, quần bò dài phối T shirt, bên ngoài còn khoác một cái áo sơ mi trắng nhẹ nhàng, thấy thế nào cũng không giống người đợi lát phải đi làm.

- Tới dùng cơm thôi. - Nhìn Mạc Bảo Bối ngẩn người, Lộ Bán Hạ phất tay một cái chào hỏi.

Mạc Bảo Bối đi tới phòng ăn với Lộ Bán Hạ, cùng nhau ăn cơm, kỳ quái nhìn Lộ Bán Hạ.

- Bảy giờ rưỡi sáng đã tới rồi, nói muốn tiễn cậu đến trường học. - Lộ Bán Hạ giải thích.

Mạc Bảo Bối gật đầu một cái, bắt đầu ăn cơm, dù sao đi nữa anh ấy muốn đưa thì đưa đi, mình còn tiết kiệm một chút hơi sức có thể ngủ bổ sung. Tối qua một đêm không được ngủ ngon giấc, bây giờ còn cảm thấy hơi mệt.

Lộ Bán Hạ nhìn Mạc Bảo Bối có chút mê muội bắt đầu mệt rã rời, ngay cả món ăn cũng lười phải gắp chỉ ăn cháo trắng, thỉnh thoảng gắp thức ăn bỏ vào chén Mạc Bảo Bối .

- Không nhận được lời mời đã tới thăm hỏi thật là ngượng ngùng.

Mới vừa ăn được một nửa, Lộ Bán Hạ nghe thấy một hồi âm thanh quen thuộc, nghi ngờ ngẩng đầu lên, trên mặt xuất hiện ba vạch đen.

Đó là người đàn ông đáng ghét, lúc ở nhà Bảo Bối, cái tên đàn ông đáng ghét vẫn đang quấy rầy cô, rốt cuộc có một lần cô không chịu nổi phiền, trực tiếp đẩy tên đàn ông này xuống bể bơi sau này không hề xuất hiện nữa, hôm nay đây lại tới làm gì chứ?

Lộ Bán Hạ nghi hoặc nhìn Lâm Thiên Vũ, cảm thấy có một loại dự cảm xấu.

Quả nhiên, khi hai người bọn họ cơm nước xong xuôi chuẩn bị đến trường học, Lâm Thiên Vũ đó thật sự trực tiếp bắt Lộ Bán Hạ đi.

Nói bắt coi như dễ nghe rồi, quả thật chính là cướp giật, nào có người không đợi người khác nói gì, đã dứt khoát vác lên vai đi? Người nọ là người không văn minh sao? Lộ Bán Hạ ở trên bả vai Lâm Thiên Vũ nghĩ tới, bất đắc dĩ nhìn Mạc Bảo Bối, đáng tiếc Mạc Bảo Bối vẫn còn đang hai mắt buồn ngủ vô hồn hoàn toàn không hề chú ý tới.

Lộ Bán Hạ ngược lại phóng ánh mắt cầu cứu tới người Ross, chỉ thấy Ross nhún nhún vai, bày tỏ không thể ra sức, sau đó trực tiếp ôm Mạc Bảo Bối chui vào trong xe, biến mất ở trước mắt cô.

Giận đến mức nện cho Lâm Thiên Vũ một cái ở ngực, hai mắt Lộ Bán Hạ sắp phun ra lửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.