Ông Xã Không Thuần Bà Xã Lưu Manh

Chương 72: Chương 72: Hành động




- Anh ấy nói: Cầm đi, muốn mua gì cứ mua. - Mạc Bảo Bối hận hận nói. Nếu Ross thật sự mắng cô cũng coi như xong, nhưng lại hào phóng lấy ra thẻ cá nhân của mình, hơn nữa con số bên trong làm cô cảm thấy không ngờ được. Vốn cô cho rằng mua khu nhà cấp cao gần ngàn vạn đã ngoan độc rồi, ai biết sau khi so với số tiền trong thẻ anh xong, căn bản chỉ là chút lòng thành.

- Mẹ nó, tiền lương nước ngoài dễ lấy thế kia à. - Viên Tử không nhịn được nói tục. Một chút xíu áy náy trong lòng lúc đầu vô hình vô bóng biến mất, ngay cả bác Lưu mua lại một mạch cũng thờ ơ, này là có quá nhiều tiền.

Tề Giai và Lộ Bán Hạ nhìn mặt Mạc Bảo Bối tức giận không dứt, không nhịn được liếc vài lần:

- Cái con người cậu thật là không biết tốt xấu, tiêu tiền người khác còn có loại thái độ này.

- Lòng lang dạ sói tiêu chuẩn!

Nhìn hai người Lộ Bán Hạ và Tề Giai một xướng một họa, Mạc Bảo Bối giận đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, một loại cảm xúc được đặt tên là ‘phản bội’ chợt lập tức bắt đầu nảy mầm mọc lên.

- Làm ơn! Tớ mới mệt mỏi gần chết được không? Anh ta kiếm tiền nhẹ nhõm như vậy, lão nương tớ tiêu ra nhiều tiền khổ cực hơn! - Mạc Bảo Bối xì mũi coi thường. Một ngày trước bị Ross ức hiếp cả ngày còn không cho người ta phản kháng, đám bạn xấu này cũng không biết an ủi tâm hồn còn nhỏ mà yếu ớt của cô sao? Lại còn giúp người khác, đúng là tức chết người đi được.

- Cậu còn nói lí luận của cậu. - Lộ Bán Hạ hung hăng gõ ót Mạc Bảo Bối một cái.

- Tại sao tớ không thể lí luận, cách tựu trường không tới nửa tháng, tớ nhất định phải giải quyết trận hài kịch này mới được. Phải bóp chết âm mưu to lớn phía sau màn của Ross trong thời gian ngắn như vậy, cậu cho rằng tớ dễ dàng sao? Các cậu đều hoàn toàn không biết trong lòng gánh vác áp lực lớn cỡ nào, chẳng những không an ủi tớ còn bỏ đá xuống giếng, có hạng người xấu xa như mấy cậu sao?

Chẳng qua là về nhà trải qua kỳ nghỉ hè thôi, cuộc sống Mạc Bảo Bối tức khắc xảy ra biến hóa cực lớn. Từ một thiếu nữ đơn thuần vui vẻ, không buồn không lo biến thành vị hôn thê của người khác, hơn nữa còn là một người lai, tiếng Trung nói thành giọng điệu ABC, đây là xung kích lực lớn cỡ nào đối với cô chứ.

Bất luận cô trưởng thành hiểu chuyện cỡ nào, nhưng cô trước sau chỉ có mười chín tuổi. Trước lúc biết Ross, cô cảm thấy chuyện hôn nhân đối với cô mà nói vẫn còn rất xa xôi.

Thiếu nữ mười chín tuổi dĩ nhiên phải nên sống cuộc sống thiếu nữ mười chín tuổi. Cô nên phải cùng ca hát với bạn học đến trời sáng, cùng đi trại hè, tham gia các loại hoạt động tranh tài và xã đoàn, chứ không phải dán nhãn vị hôn thê người khác lên, bị một người đàn ông không hề có quan hệ quản mình.

- Vậy cậu dự định làm thế nào? Không phải tớ coi thường cậu, nhưng trên thực tế dũng khí và mưu lược của cậu hoàn toàn không có quan hệ trực tiếp, mặc dù là hơi thông minh một chút, nhưng cậu. . . . . . - Tề Giai nói không chút khách khí, sau đó dùng một loại ánh mắt đánh giá kĩ càng nhìn Mạc Bảo Bối, nhìn từ trên xuống dưới.

Mạc Bảo Bối bị nhìn thấy có chút không hiểu, mặc dù bình thường thoạt nhìn dáng vẻ Tề Giai dịu dàng hào phóng, nhưng trên thực tế ánh mắt của cô là lợi hại nhất trong mấy người. Cho dù là một đấng mày râu chỉ sợ cũng phải khuất phục, huống chi Mạc Bảo Bối một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối.

- Làm gì? Tớ cũng không ngốc, cậu biết mà. - Mạc Bảo Bối run bả vai nói, đối với sự thông minh của mình Mạc Bảo Bối vẫn rất có lòng tin, hơn nữa còn tin tưởng có căn cứ khoa học, năm mười tám tuổi lúc tiến hành khảo nghiệm chỉ số IQ cô cũng đã cao gần 160.

Mạc Bảo Bối nói xong, trở nên rất phấn khích. Nói giỡn, cô chính là một người thông minh rất có khoa học đấy.

- Vậy thì tốt, nói khách quan, so với tớ, cậu cảm thấy thế nào? - Tề Giai hỏi.

- Lấy phương diện này mà nói. Con hồ ly cậu dĩ nhiên lợi hại hơn tớ rồi, nhưng sức tay cậu trói gà không chặt. - Làm ơn, lão nhân gia cậu có chỉ số IQ 190 có được không, ai dám so với ngài, Mạc Bảo Bối bĩu môi nói ra, chẳng qua cô cũng không tự ti. Cô lại là người trong nghề võ thuật, cao thủ Taekwondo, vừa ra tay một cái, Tề Giai dù thông minh cũng vô ích, nằm xuống như thường.

- Ngay cả tớ cũng không sánh bằng, cậu làm sao chọc nổi Ross, Anh ấy nhường cậu, nhưng không có nghĩa là cậu có thể muốn làm gì thì làm, cẩn thận cuối cùng cậu dẫn lửa lên thân, mất nhiều hơn được. - Tề Giai cảnh cáo.

Mạc Bảo Bối do dự mấy giây. Cô thật sựu quá kích động, nhưng cô vẫn chưa tới trình độ đầu rỗng. Thủ đoạn của Ross không phải là cô chưa gặp qua, mà cô thấy Ross chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Bất luận là so đấu trí hay dũng khí, Mạc Bảo Bối tự cho rằng nắm chắc như nhau.

Mà Mạc Bảo Bối lại càng không phải một người đánh trận mà không đưa mình vào trận chiến, nếu muốn đối phó, vậy nhất định phải phải có quyết tâm tất thắng.

Nhìn Mạc Bảo Bối lâm vào trầm tư, Viên Tử cảm thấy không giải thích được.

- Cậu cười cái gì? - Viên Tử nhìn thấy cười âm trầm mà quỷ dị của Mạc Bảo Bối nụ, cảm thấy có âm mưu đang phát sinh.

Nhìn Viên Tử, Mạc Bảo Bối uốn éo cơ thể thành hình dáng một chữ ‘S’. Váy liền màu hồng sát người khiến cô nhìn cực kỳ hấp dẫn, trong kiều mỵ lộ ra một vẻ đẹp dã tính, đều tản ra ma lực, ngay cả thân là mấy chị em gái cũng lộ ra ánh mắt thưởng thức.

- Giai Giai cậu nói tớ dùng chiêu mỹ nhân kế này thế nào? - Mạc Bảo Bối liếc đôi mắt quyến rũ hỏi. Một người đàn ông sát vách bàn lập tức chảy máu mũi, sau đó si mê nhìn Mạc Bảo Bối, ánh mắt không hề rời đi nữa, bạn gái bên cạnh giận đến hất tay bỏ đi, trước khi đi hung hăng dội cho một ly nước nóng lên khuôn mặt người đàn ông đó, thế nhưng cũng không làm cho anh ta bừng tỉnh.

- Đây là ưu thế duy nhất của cậu. - Tề Giai gật đầu một cái.

Mạc Bảo Bối lấy được sự đồng ý của Tề Giai, lại dùng hỗn hợp ánh mắt chờ đợi, trưng cầu ý kiến nhìn Viên Tử và Lộ Bán Hạ, thấy Lộ Bán Hạ và Viên Tử đưa ra ngón tay cái xong, lập tức quay đầu thu dọn túi.

- Đã như vậy, vậy thì lập tức hành động, các cậu tự về, bái bai! - Mạc Bảo Bối một khi quyết định một chuyện sẽ lập tức dẫn tới hành động, sau đó quả thật không hề quay đầu lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.