Phán Thần Hệ Thống

Chương 160: Chương 160: Nguy cơ sinh tử




Đám người Hoàng Thiên vốn đang yên tĩnh thổ nạp, đột nhiên nghe tiếng thét của Trần Dương thì nhíu mài.

Hồng Miên thì càng là khó chịu, mở miệng:

- Hừ, người này lá gan...

Bỗng nhiên, lời nàng còn chưa nói hết thì mặt đất dưới chân bỗng nhiên truyền đến chấn động.

Những chấn động này ban đầu rất nhỏ, nhưng chớp mắt càng ngày càng mạnh.

Lại thấy Trần Dương phía xa xa đang bay về hướng bên này đột nhiên gương mặt hoảng sợ thì bỗng nhiên hoảng sợ quay đầu bỏ chạy thì ba người sắc mặt cũng theo đó trầm xuống.

Mặc dù còn chưa biết chuyện gì xảy ra nhưng cả ba người đồng loạt nhún chân một cái bay lên bầu trời nhìn xuống.

Tất nhiên, mặc dù có chấn động nhưng trong lòng ba người vẫn cho rằng không có chuyện gì lớn.

Hoàng Thiên quan sát một chút liền nhíu mài, ánh mắt có vài phần khinh thường nhìn Trần Dương đang bỏ chạy xa xa:

- Hừ, xem ra ta nhìn lầm người này, chỉ một cái rung chấn nhỏ cũng hù hắn như vậy. Tiểu Nguyệt, đây là người bất phàm mà ngươi nói hay sao?

Mà Hồng Miên lúc này cũng thấy sắc mặt khó coi của Vân Bạch Nguyệt, bèn chen vào:

- Nguyệt muội, vậy mà trước đây muội còn giới thiệu người này bất phàm, xem ra đúng là bất phàm a! Chỉ rung chấn một chút đã hù doạ hắn như vậy... Cũng tốt, đỡ bớt một...

Hồng Miên vừa nói đến đây, ánh mắt đột nhiên nhìn về phía xa xa, tay run rẩy chỉ về phía đó, run giọng nói:

- Kia... Kia là thứ gì?

Hai người còn lại liền nhìn theo ngón tay của Hồng Miên, chỉ thấy nơi đó vốn là một hòn đảo, đột nhiên chậm rãi nổi lên, hơn nữa còn đang chậm rãi xoay lại.

Dưới ánh mắt kinh hãi tột độ của ba người, hòn đảo kia sau khi xoay lại liền chậm rãi dâng lên, một cái đầu khổng lồ kèm theo hai con mắt tựa như hai đốm lửa chậm rãi mở ra.

- Thứ... Thứ gì vậy?

Cả ba người thoáng cái mặt không còn chút máu, hồn vía lên mây không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Mà đôi mắt kia hình như cũng thấy ba người bỏ chạy, ngay lập tức loé lên vẻ tức giận, cái đầu khổng lồ gấp mấy lần hòn đảo khi trước ngóc lên, lập tức há mồm phun ra một quả cầu sáng trắng.

Ba người hoảng sợ chạy đi nhưng vẫn để ý đến động tĩnh bên này, liền cảm thấy một luồng áp lực cực lớn, hoảng sợ tột độ la lên.

Vân Bạch Nguyệt cắn răng lấy ra chiếc khăn mà nàng rất yêu quý, há mồm phun ra một ngụm máu tươi làm cho nó hiện lên một màu đỏ tươi rồi cuộn lấy bản thân nàng.

‘Xoẹt~’

Cái khăn sau khi cuốn lấy cơ thể Vân Bạch Nguyệt liền mạnh mẽ hoá thành một luồng hồng quang bay đi nhanh như chớp, thoáng cái đã bay được mấy chục dặm.

Sắc mặt của Vân Bạch Nguyệt trắng bệch, trong lòng hối hận đến vạn phần. Lúc trước nàng cũng có kinh nghi, nhưng sau cũng vẫn lựa chọn không tin Trần Dương cho nên giờ phút này, dù biết sau lần kích phát này thì chiếc khăn mà nàng yêu thích nhất chắc chắn sẽ bị phá huỷ đến mức không phục hồi nổi thì cũng không còn cách nào khác.

Mà Hoàng Thiên thì không nói hai lời, khoé miệng đắng chát đánh vào ngực liên tục ba quyền phun ra ba ngụm máu tươi, sau đó liền bước vào trong huyết vụ, chỉ trong chớp mắt liền kích bắn đi xa, tốc độ thậm chí còn nhanh hơn tốc độ của Vân Bạch Nguyệt mấy lần.

Trong ba người, Hồng Miên là cảm thấy hối hận muốn thổ huyết nhất. Suy nghĩ đến giờ này nếu như nghe lời Trần Dương thì sớm đã thoát ra, nàng cảm thấy ngực dâng lên từng trận tức ngực lập tức phun ra một ngụm máu, lại cảm nhận công kích của cái đầu kia đã sắp đến nơi thì cắn răng lấy ra một cái chuông màu vàng có chút nứt nẻ.

Đây là pháp bảo phòng ngự mà sư phụ nàng trước khi lâm chung đã giao lại, có thể giúp nàng chống đỡ hai lần toàn lực công kích của một tu sĩ Kết Đan Hậu Kỳ, nhưng nàng đã sử dụng một lần, hiện giờ là một lần cuối cùng.

Hồng Miên cắn răng, cố nén đau lòng điểm vào cái chuông một cái lập tức phóng to ra, phát tán kim quang che chắn trước mặt nàng.

‘Boong~~~~’

Một âm thanh trầm đục vang lên, âm ba do công kích kia va chạm với cái chuông tạo thành âm ba công kích tứ phía, ngay cả mặt biển cũng bị cuốn lên từng đợt sóng ầm ầm.

Cái chuông sau khi phát ra một tiếng vang này thì hào quang ảm đạm, lập tức hoá thành từng điểm kim quang tiêu tán giữa thiên địa.

Hồng Miên đứng gần cái chuông nhất, bị âm ba đánh tới, sắc mặt không còn chút máu, thất khiếu chảy máu tươi, nhìn qua vô cùng dữ tợn.

Mà ánh mắt nàng lúc này cũng vô cùng ảm đạm, tựa như có thể rớt xuống bất cứ lúc nào.

Ngay lúc này, bỗng nhiên bên tai nàng nghe được một cái thanh âm:

- Chạy!

Cả người nàng đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khoá chặt toàn thân, kéo nàng đi qua một bên.

Hồng Miên định thần nhìn lại liền thấy Trần Dương đang ầm ầm bỏ chạy ngược trở lại, hơn nữa trên người có không ít vết thương, chảy máu ròng ròng.

Hồng Miên gương mặt không thể tin nổi, trong nội tâm có ngàn vạn tư vị không nói nên lời.

Nàng có thể nghĩ tới hàng tỉ cái trường hợp cũng không nghĩ ra tới việc Trần Dương quay lại cứu nàng, nhất thời sống mũi cay cay, trong cổ họng nghèn nghẹn, cũng không biết nói cái gì.

Mà Trần Dương giờ phút này ánh mắt vừa lạnh lùng vừa bất đắc dĩ...

Vừa rồi đáng lẽ Trần Dương xuất phát chạy đi đầu tiên, cũng đã vượt qua khỏi phạm vi của thứ kia, nhưng không ngờ, ở phía trước còn có một thứ khác thậm chí còn kinh khủng hơn nhiều, khiến cho Trần Dương dưới tình huống bắt đắc dĩ không thể không quay lại.

Mà vừa quay lại lập tức nhận thấy cái đầu khổng lồ kia đang tiến hành công kích, liền không chút do dự định triển khai một loại thuật pháp có thể trong thoáng chốc tăng tốc độ gấp mười lần nhưng toàn thân máu huyết có thể theo đó mà tiêu hao hơn nửa.

Dưới tình huống cấp bách này, Trần Dương liền thấy Hồng Miên lấy ra một cái chuông ngăn lại công kích, khiến cho hắn chỉ bị âm ba đánh đến mà thôi. Vì vậy mà trên người tuy có vài đạo vết thương nhưng còn chưa tổn thương gân cốt.

Mà Trần Dương cũng thấy phương hướng hai người Hoàng Thiên và Vân Bạch Nguyệt chạy đi, ánh mắt tiếc hận.

Vừa rồi, hắn cũng là từ phía kia quay về, chắc chắn hai người kia sẽ không có quả ngọt để ăn, thậm chí gặp phải thứ nọ thì chắc chắn chỉ có một con đường chết.

Mà giờ phút này, mặc dù đang tìm cách trốn thoát nhưng Trần Dương vẫn nhìn thấy hòn đảo bên dưới đang dần nổi lên, để lộ một thân hình khổng lồ.

So với cái thân hình này, hòn đảo lúc trước chẳng khác gì phần nổi của tảng băng, không có chút gì có thể so sánh.

Mà Pháp nhãn của Trần Dương vội vàng quét qua, không nhịn được thất thanh kinh sợ kêu lên:

- Huyền Quy Thú!

Huyền Quy Thú nghe nói có huyết mạch Long tộc trong người, thông thường rất ít người có thể nhìn thấy. Loài thú này vừa có thể ở trên mặt đất cũng có thể ở dưới biển. Mà quanh năm, đa số thời gian của nó đều là dùng để ngủ, không có chủ động công kích bất cứ ai, mà cũng không có ai công kích nó.

Lúc trước, Trần Dương cảm thấy có lẽ đống lửa đốt xuyên đêm đã kích thích con Huyền Quy Thú này, hơn nữa nhìn thấy vẻ mờ mịt trong mắt nó thì Trần Dương cũng cho rằng nó vừa bị đánh thức từ trong giấc ngủ.

Nhưng sau khi bỏ chạy, lại nhìn thấy có một con Yêu Giao hình thái khổng lồ đang ầm ầm rẽ nước lao đến nơi này thì hắn mới nhận ra, chắc chắn con Huyền Quy Thú đã bị khí tức mạnh mẽ của Yêu Giao đánh thức.

Nếu so ra, hai con yêu thú này có lẽ đều đã đạt đến Thất cấp đỉnh phong rồi, cho nên ngày hôm nay muốn chạy thoát khỏi tay chúng nó thì tuyệt đối là một chuyện tình muôn trùng khó khăn, nếu không muốn nói là bất khả thi.

Cắn răng một cái, Trần Dương liền thả ra Phi Thiên Ngân Chu lên rồi nhét năm viên Hạ phẩm linh thạch vào, đồng thời vận dụng linh lực trong người truyền vào. Hiện giờ Trần Dương không có Trung phẩm linh thạch trong tay, cho nên chỉ có thể dùng phương pháp này kích thích cho Phi Thiên Ngân Chu càng thêm xuất ra tốc độ nhanh chóng.

Trần Dương ném Hồng Miên gần như mê man bất tỉnh vào bên trong Phi Thiên Ngân Chu, sau đó mạnh mẽ điều khiển Phi Thiên Ngân Chu cực tốc lao đi.

Vừa lao đi được một đoạn, Trần Dương liền thấy có hai cái bóng đen bị một cái đuôi thật lớn đánh bay về phía bên này, hai cái bóng đen chính là Hoàng Thiên và Vân Bạch Nguyệt. Mà hai người này hơi thở yếu ớt, mắt nhắm nghiền, toàn thân đều là máu, hiển nhiên đã bị đánh cho gần chết.

Trần Dương cười khổ, đấu tranh tâm lý một chút thì thở dài, dùng Cầm Long Thủ kéo thân thể hai người lại rồi ném lên bên trong Phi Thiên Ngân Chu chẳng khác nào đi trục vớt cứu nạn.

Mà cùng lúc đó, hai tiếng gào thét cùng lúc vang lên khiến cho Trần Dương giật mình kinh hãi, chỉ thấy Yêu giao nọ rốt cục đã lao đến nơi, thân hình to lớn như một dãy núi lập tức cuốn lấy hình thể khổng lồ của Huyền Quy Thú, loạn thành một đoàn.

Hai con thú lúc này đã quần vào nhau, há mồm cắn nhau, từng đợt công kích ầm ầm nổ ra.

Mà lúc này, Trần Dương bên cạnh cũng bị những dư chấn đánh lên thân Phi Thiên Ngân Chu, làm cho nó rung lên kịch liệt, Trần Dương là người chủ trì, lập tức bị phản phệ thổ huyết.

Trần Dương nhìn cũng không nhìn, lập tức xuất ra một bình đan dược chữa thương rồi một tay lấy linh thạch ra hấp thu, một tay gấp rút truyền linh lực vào bên trong Phi Thiên Ngân Chu như muốn chạy khỏi nơi này.

Đang lúc khó khăn lắm mới tưởng chừng như thoát khỏi phạm vi của hai con yêu thú đang đánh nhau thì Trần Dương đột nhiên cảm thấy một cái đuôi khổng lồ mang theo lân phiến ầm ầm giáng xuống, trận pháp bên trên Phi Thiên Ngân Chu chỉ ngăn cản được trong chốc lát liền sụp đổ, Trần Dương thổ huyết, ánh mắt tán loạn, Phi Thiên Ngân Chu thì ‘Ùm’ một tiếng bị đánh rớt vào bên trong biển sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.