Vương Du khẽ mở mắt, nàng thấy cơ thể mình nhẹ tựa lông hồng, phiêu dãng tựa như một làn gió cũng có thể thổi bay
Nàng giơ bàn tay trong suốt của mình ra, nàng, đã chết rồi. Kết thúc đi một cuộc đời đầy khổ đau và phẫn uất, nàng coi như đã được giải thóat rồi...
Nàng nhìn về ngôi mộ của mình lạnh lẽo nằm kia, ngoài Than Than và ông lão kia ra, không một ai đến thăm nàng, không ai nhớ đến vị hoàng hậu cao cao tại thượng năm nào, giờ lại lạnh lẽo nằm dưới ba tấc đất, đau khổ làm bạn với hận thù và bệnh tật đến cuối đời, chợt một tia không can tâm xẹt qua mắt nàng, hận thù theo đó kéo đến cuồn cuộn, càng lúc càng dâng trào, tựa như nuốt chửng lý trí cuối cùng còn sót lại của nàng
“Vương Du, mau tỉnh lại, Vương Du”
Gịong nói này...lạ thật, mà cũng...thật quen thuộc
Là Than Than,Than Than!
Đúng rồi, nàng phải tỉnh lại, phải tỉnh táo
Chợt không gian trở nên mờ ảo, chỉ còn thân hình của một chàng trai tuấn tú hiện lên trong mắt nàng
“Than Than, tiểu nữ kia giờ đang ở đâu?”
Tiếng của lão đồng...
Rồi ông lão, và chàng trai mị hoặc kia đến gần chỗ nàng
“Vương Du, Than Than nói có thể nhìn thấy linh hồn của ngươi, ngươi nghe ta nói một chút đã rồi đi siêu thóat cũng chưa muộn”
Nàng đáng lẽ lúc này phải quay đầu rời đi, vì vốn dĩ người đã chết với nhân gian này đã là hai thế giới khác biệt, bây giờ lão ta nhìn thấy nàng đã là cựa hạn, nàng biết lão sẽ tìm đủ mọi cách lôi nàng sống dậy, một lần nữa phải sống mộtcuộc đời đau khổ, nàng không muốn, nàng đã chết rồi, tha cho nàng đi!
“Vương Du, ngươi nghe cho kỹ đây, thù của ngươi, ngươi không báo, lão mặc kệ ngươi, nhưng phụ mẫu ngươi, ngươi biết là ai giết họ mà vẫn để kẻ thù nhởn nhơ là vậy, sống thoải mái là thế, mà ngươi lại cứ bình bình thản thản mà chết đi, rồi còn muốn siêu thóat, vậy còn tính mạng hơn trăm người của Vương gia? Tính mạng của phụ mẫu ngươi, ngươi vất đi đâu rồi?!”
Nàng mờ mịt, chẳng phải phụ mẫu nàng bị ngã ngựa sao? Con ngựa đó là Phú Sai, nó rất trung thành và dễ thuần kia mà....
Sắc mặt nàng chợt lạnh đi, con ngựa đó, là của hoàng đế 8 năm trước ban thưởng cho Vương gia trong sinh thần của nàng
Chết tiệt, hại nàng, hại con nàng chưa đủ, hắn còn hại cả gia tộc nàng, phụ mẫu nàng, tên khốn!
Nàng đã yêu phải tên cẩu tử nào thế này??
“Ngươi có muốn sống lại không?”
Lý trí bảo nàng đừng sống lại, khó khăn lắm mới thóat khỏi cuộc sống khổ đau này, nàng còn muốn quay lại vũng bùn đó sao?
Nhưng hận thù đã xâm chiếm nàng, nó kêu gào, gào thét trong nàng
Bọn họ không đáng sống, chết đi, chết đi, chết hết đi, chết đi cho ta!
Sống lại, mau sống lại, mau đi giết chúng, uống máu của chúng, lóc thịt của chúng, làm chúng gào thét đến chết, nghe âm thanh tuyệt vọng đau đớn của chúng, đi đi, sống lại, sống lại, sống lại...
Nàng gầm lên một tiếng, mái tóc đen óng ả theo tiếng hét của nàng đổi thành màu máu đỏ tươi, đôi mắt đen lóng lánh đầu sinh động nay chỉ còn lại màu đỏ hận thù, gương mặt vốn xinh đẹp của nàng trở nên đầy mị hoặc, nét đẹp đoan trang hiền hậu kia biến mất không còn vết tích, chỉ còn l
chỉ còn lại sự thù hận vô biên
Ông lão mỉm cười, Phượng Hoàng trùng sinh trong biển lửa, thàng công rồi!
Ngọn lửa lớn bao lấy cơ thể nàng, nàng cảm thấy sự hưng phấn quen thuộc khi chúng đến gần, như nàng và những ngọn lửa kia gần như hòa làm một
Sau một ngày đêm,ngọn lửa kia biến mất, trên cơ thể nàng hiện lên một chú ngữ kéo dài từ đóa sen giữa trán đến hết phần lưng, sau đó lại biến mất như chưa bao giờ tồn tại
Nàng mở mắt, nét ôn nhu biến mất theo vị hoàng hậu năm nào, giờ nàng, là Ly Đan, là người nắm quyền sinh sát trong tay
Hóa ra, nàng không phải Vương Du, nàng ta đã chết rồi, nàng chỉ là mượn thân xác của nàng ta mà sống một thời gian, phong bế đi ký ức của mình
Nàng, Phượng Hoàng chân truyền sống ở Tịnh Sơn, vì bị trúng xuyên tiễn độc mà phải ẩn nhẫn điều trị một thời gian, còn ông lão này...
“Kính thưa chủ nhân”
Phải, lão ta là Lão Cửu, một trong Thập đại, là nhóm sát thủ của nàng
“Cửu Nhi, mau bỏ hình dáng bây giờ đi, thật xấu”
Nàng vô cùng ghét bỏ nhìn lão Cửu
Hắn giật giật miệng, liền không nói lời nào lột một lớp da bên ngoài ra, khuôn mặt mị hoặc chúng sinh bất phân nam nữ kia hình như còn chướng mắt hơn
“ Ta đã sống hơn nghìn năm, một phần đời của ta là lăn lộn trên máu tươi mà lớn lên, giờ sống cuộc đời của nhân lọai cũng coi là trải nghiệm mới, chỉ là hình như chọn sai thân thể rồi, đã vậy,ngươi gọi lão Ngũ đến đây, đi đến hoàng cung trả nợ cho thân thể này nào”
Lão Cửu gật đầu, không nói hai lời liền bước đi
Nàng nhìn về phương xa, Hiếu Vũ đế,nhỉ? Chẳng phải hắn thích quyền lực sao? Vậy nàng lấy đi là được, nàng không rảnh đi bày mưu tính kế chỉ để trả thù một người không quan trọng, trực tiếp lấy đi là phương pháp hữu hiệu nhất, còn Dương Phù...có lẽ cũng phải đi cảm ơn nàng ta một chút
Nàng mỉm cười, thân thể chốc lát hoá thàng một con Phượng Hoàng rực rỡ, bay vút lên không trung tạo thành một sắc đỏ diễm lệ dưới ánh hoàng hôn...