Phế Sài Muốn Nghịch Thiên: Ma Đế Cuồng Phi

Chương 1447: Chương 1447: Lại tới gây phiền toái 1




Dưới ánh mắt tràn ngập nghi hoặc của mọi người, Cố Nhược Vân chậm rãi mở miệng: “ Thực lực của ta cũng không phải rất mạnh, chỉ là khoảng thời gian trước may mắn đột phá đến Siêu Phàm hậu kỳ mà thôi.”

Nàng nói chính là sự thật!

Trong Minh Giới cường giả xuất hiện lớp lớp, thực lực của nàng cũng không phải là rất mạnh, nhưng mà một đoạn thời gian này trong tai của mỗi người liền có ý nghĩa không giống nhau.

Tê!

Mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ánh mắt khiếp sợ nhìn dung nhan thanh lãnh xuất trần kia, tựa hồ như thế nào cũng không nghĩ tới Cố Nhược Vân bị bọn họ cho là phế vật, thế nhưng là một cường giả Siêu Phàm hậu kỳ!

Không sai, trong Minh Giới tại đây thì Siêu Phàm hậu kỳ cũng không phải là mạnh nhất, chỉ có thể coi như tầm trung, nhưng các ngươi đừng xem nhẹ tuổi tác của Cố Nhược Vân! Ở độ tuổi như vậy có thể đạt đến Siêu Phàm hậu kỳ, thiên phú của nàng so với bất kỳ ai cũng cường đại hơn!

“ Theo ta thấy, ngươi mới là con hắc mã lớn nhất trong cuộc tỷ thí này,“ Lục Vân khẽ thở dài một tiếng, “ So với ngươi, Lãnh Thương thì tính là cái gì? cho dù bản thân hắn cũng là Siêu Phàm hậu kỳ nhưng lại lớn hơn ngươi vài tuổi, huống chi ngươi trừ bỏ lực lượng cường đại, còn là một luyện đan sư!”

Nguyên bản lời này được xem như là khen tặng, nhưng khi nói ra từ miệng của Lục Vân, lại không mang theo hơi thở khen tặng! Ngược lại lộ ra một tia cảm thán.

Ánh mắt Đổng Phương phức tạp nhìn Cố Nhược Vân: “ Vừa rồi vốn dĩ ta nghĩ đã chịu thua Đoạn Ất, nhưng mà nháy mắt khi ta quỳ xuống, một lực lượng không rõ đã giữ ta lại, cổ lực lượng cường đại kia làm ta không thể phản kháng, bởi vậy ta mới kết luận, thực lực của ngươi cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.”

Cũng từ điểm này, Đổng Phương mới tin tưởng vững chắc Cố Nhược Vân rất cường đại!

Nghe hai người nói, Cố Nhược Vân cũng không có nói thêm cái gì, tay nàng chỉ vỗ về tiểu gia hỏa trong ngực, nhàn nhạt nâng lên khóe môi: “ Đi thôi, chúng ta còn thời gian mấy ngày, nhân cơ hội này ta muốn nhìn một cái rừng rậm Ác Linh đã làm cho người đời sợ hãi, rốt cuộc là địa phương cường đại cỡ nào.”

Khi nói lời này, ánh mắt Cố Nhược Vân lập lòe vài phần, ánh mắt nhìn về phía rừng rậm cách đó không xa, một mạt ánh sáng chợt lóe qua đáy mắt.

Một khắc kia khi nàng bước vào rừng rậm Ác Linh, liền cảm nhận được Cửu Hoàng bên trong thân thể có sự khác thường! Có lẽ sâu trong rừng rậm Ác Linh, có thứ gì hấp dẫn nó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.