Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 115: Chương 115: Trêu ghẹo, hôn trên đường lớn




Editor: Luna Huang

Bởi trước đó không lâu, Cố Khuynh Thành vừa tấn cấp, linh lực trong cơ thể thiếu thốn, nương lực lượng của phượng hoàng đản, thực lực của Cố Khuynh Thành, cũng không có đề thăng đại phúc độ, mà là dừng ở ngũ tinh linh tướng. Đối lập trước, chỉ tăng lên tiểu đẳng cấp nhỏ.

Nhưng Cố Khuynh Thành lại tri túc, dù sao không phải người người đều có thể liên tục tấn cấp.

Ở giữa quang mang tấn cấp, dẫn theo hai canh giờ, Cố Khuynh Thành rốt cục hoàn thành tấn cấp, ôm phượng hoàng đản từ trong quang mang tấn cấp đi ra.

“Tiểu nha đầu, không nghĩ tới, ngươi thật có thể khế ước với phượng hoàng đản!” Vừa nhìn thấy Cố Khuynh Thành đi ra, tổ tiên đến, thấy Cố Khuynh Thành tấn cấp xong tinh thần sung mãn, hắn càng phát giác quyết định ngay từ đầu của mình, anh minh không gì sánh được.

Cố Khuynh Thành mặc dù không thấy hết tâm tư của tổ tiên, nhưng thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nhưng cũng đoán được một ít, “Đâu tự nhiên là phải cám ơn tổ tiên rồi, ít nhiều trước...”

“Mẫu thân, ngươi không cần cám ơn hắn! Hắn sở dĩ mang ngươi vào, chỉ là hắn muốn tìm người bồi bản thân nói chuyện phiếm, mà ngươi hạ khế ước với ta, là bởi vì ta nhận định mẫu thân, cùng hắn không quan hệ!” Phượng hoàng thở phì phò cắt đứt lời của Cố Khuynh Thành, giọng nói chẳng thèm. Nếu không phải mình có thể nhìn được nhân tâm, mẫu thân sẽ bị lão đầu xấu này lừa!

Cố Khuynh Thành vỗ vỗ vỏ trứng của nó, tỏ vẻ trấn an, quay tổ tiên vẻ mặt xấu hổ nói: “Bất luận làm sao, vẫn là ngươi mang ta tới, ta còn phải cám ơn ngươi. Chỉ là, thời gian của ta hữu hạn, không công phuở chỗ này cùng ngươi nói chuyện phiếm. Tổ tiên, ta rời đi trước.”

Nói, Cố Khuynh Thành làm bộ như muốn rời đi, tổ tiên vội vã ngăn lại nói: “Ai ai ai, tiểu nha đầu ngươi đừng đi a! Muốn đi, cũng mang lão đầu tử này đi đi!”

“Tổ tiên, ngươi ở trong mật địa lâu rồi, ta không biết ngươi thế nào duy trì tàn hồn không tiêu tan, nhưng ngươi thật có thể đi ra sao?” Cố Khuynh Thành đương nhiên đem tổ tiên có thể đứng ở trong mật địa tổ mấy trăm năm, bảo trì tàn hồn không tiêu tan, là bởi vì trong mật địa có thứ đặc thù nào đó, mà loại vật này, chính là duy trì tàn hồn của tổ tiên.

“Sẽ không! Tiểu nha đầu, ngươi đừng lo lắng. Ta nếu để ngươi dẫn ta đi ra ngoài, dĩ nhiên là có thể, ngươi chỉ cần mang ta đi ra ngoài là tốt rồi!” Tổ tiên tràn đầy tự tin nói.

Cố Khuynh Thành không biết tự tin của hắn từ đâu tới lớn như vậy, vẫn là không có cự tuyệt, ai bảo hắn là tổ tiên Cố gia!

Lúc Cố Khuynh Thành đi ra mật địa, thái dương trên đầu sáng loáng, có loại cảm giác dường như đã có mấy đời, nàng duỗi người, híp mắt lại, lười biếng phun ra hai chữ: “Thật tốt!”

Còn sống thật tốt!

Tuy nói nàng chỉ ở mật địa hai ngày, nhưng hai ngày này, nàng không có thời gian sống khá giả một khắc.

Lúc ban đầu mộng yểm chi chiến, cùng độc hỏa long, đánh một trận với lục trưởng lão, mặc dù nói không có thương tính mạng, nhưng mỗi một trận, đều là liều mạng.

Cố Khuynh Thành phun ra một ngụm trọc khí, bản thân cho mình một khuôn mặt tươi cười thật to, lúc này mới đi đến chủ viện Cố gia.

Dọc theo đường đi, tổ tiên được nàng đưa vào trong túi càn khôn, một mực líu ríu nói liên tục, làm cho mấy con thú đều sợ hắn, mà phượng hoàng đản quấn quít lấy nàng, không muốn tiến túi càn khôn.

Nhưng bộ dáng hiện tại của nó, Cố Khuynh Thành thực sự không có biện pháp để ở lại bên ngoài, nhất là nó há mồm ngậm miệng chính là mẫu thân, để cho đầu nàng cũng to.

Nàng cưỡng chế đem nó đưa vào túi càn khôn, nó khóc thương tâm chết.

May là mấy tiểu thú thật biết điều rất thông minh, cùng phượng hoàng đản coi như chơi được, gần nửa ngày, phượng hoàng đản đã không hề nháo, cùng mấy con tiểu thú cũng đánh thành một mảnh.

“Ai, Cố gia vẫn là Cố gia.” Người đã không phải là những người đó nữa.

Tổ tiên bỗng nhiên than thở một tiếng, thanh âm mang theo buồn vô cớ nhược thất, từ trong túi càn khôn bay ra.

Cố Khuynh Thành nhìn xung quanh một chút, thấy không ai mới hạ một khẩu khí, cảnh cáo nói: “Tổ tiên, ngươi nếu như muốn nói chuyện, len lén truyền âm cho ta, ta có thời gian, tự nhiên sẽ hàn huyên với ngươi, nhưng như ngươi đột nhiên bất thình lình toát ra một câu, có đúng hay không không tốt lắm?”

Nếu như người không biết nội tình, còn tưởng rằng nàng bị quỷ phụ thân!

“Được, ta biết. Tiểu nha đầu, ngươi mau dẫn ta đi gặp gia chủ bây giờ.” Tổ tiên liên thanh thúc giục, Cố Khuynh Thành lên tiếng, liền chạy tới thư phòng của thái gia gia.

Cũng không biết tình huống Cố gia thế nào, sau khi Tần Hán Dương chết, người Tần gia có tìm tới cửa hay không? Hai nhà đến cùng ai thua ai thắng?

Cố Khuynh Thành mang theo nghi vấn đầy bụng, xuyên qua đình viện Cố gia, đi đến thư phòng của Cố Nhân Nghị.

Dọc theo đường đi, nàng không có đụng tới một gia bộc, trạch viện lớn như vậy an tĩnh đến đáng sợ, trong lòng nàng trầm xuống, cước bộ cũng càng lúc càng nhanh.

Rốt cục, lúc Cố Khuynh Thành đi tới thư phòng, cửa thư phòng mở rộng, cự ly vài bước xa, Cố Khuynh Thành liền thấy Cố Nhân Nghị đang ngồi ở sau án thư, múa bút thành văn, không biết viết những gì.

Thấy như vậy một màn, Cố Khuynh Thành cuối cùng cũng yên lòng.

Vào lúc này, chợt nghe tổ tiên nói: “Nguyên lai là tiểu tử hắn làm gia chủ nha, người Cố gia này, ánh mắt thực sự là càng ngày càng không được…”

Cũng may tổ tiên lần này nhớ kỹ dặn dò của Cố Khuynh Thành, dùng phương thức truyền âm, len lén cùng Cố Khuynh Thành nói.

Cố Khuynh Thành cũng lấy phương thức truyền âm, trả lời một câu: “Tổ tiên, chờ một chút ta muốn đi vào, lúc ta chưa để người nói hay đi ra, ngươi nghìn vạn lần không nên lên tiếng.”

“Đã biết, đã biết.” Tuy nói là mắng Cố Nhân Nghị làm gia chủ, nhưng trong giọng của tổ tiên, vẫn là tràn đầy kích động.

Cố Khuynh Thành hiểu ý cười, đi vào thư phòng, “Thái gia gia.”

“A, Khuynh Thành nha đầu ngươi nhanh như vậy đi ra rồi?” Cố Nhân Nghị còn tưởng rằng là ai, kết quả ngẩng đầu một cái thấy được Cố Khuynh Thành, lúc này hai mắt trợn to, không dám tin nhìn Cố Khuynh Thành.

Nếu như hắn nhớ không lầm, Khuynh Thành nha đầu không phải là mới vừa vào mật địa hai ngày ngày? Thế nào hiện tại đi ra?

“Thái gia gia, mới hai ngày không gặp, ngươi không biết ta rồi?” Cố Khuynh Thành đứng ở trong thư phòng, dịu dàng cười nói.

“Ngươi, ngươi lấy được truyền thừa rồi?” Cố Nhân Nghị hỏi gấp, hiện vấn đề này, mới là hắn cảm thấy hứng thú nhất.

“Vấn đề này, hay là chờ ngươi gặp qua một người, để hắn nói cho ngươi biết đi.” Cố Khuynh Thành cố ý ấp a ấp úng, thả tổ tiên ra khỏi túi càn khôn, sau đó liền lặng yên đi ra khỏi phòng, lúc gần đi, cố ý đóng cửa.

“Thái, thái thái gia gia…”

“Hừ, tiểu tử thối, ngươi còn nhận thức lão tử a!”

Đi ra hơn mười mét xa, Cố Khuynh Thành còn có thể nghe được thanh âm kinh ngạc của Cố Nhân Nghị, cùng với lạnh giọng giáo huấn của tổ tiên, nàng cong khóe miệng, mang theo tiếu ý đi đến tiểu viện của mình.

Mới vừa đi tới trước tiểu viện, Cố Khuynh Thành liền thấy được Tương Tú cùng Xuân Oánh đang quét dọn, hai tiểu nha đầu cũng nhìn thấy nàng, lập tức mừng rỡ tiến lên đón.

“Tiểu thư, gia chủ không phải nói, ngươi ở mật địa sao? Thế nào hiện tại đi ra?” Tương Tú nắm lấy tay của Cố Khuynh Thành, liền vội vàng hỏi.

Một bên Xuân Oánh tuy rằng không nói chuyện, nhưng là phụ họa gật đầu.

“Thí luyện kết thúc, dĩ nhiên là đi ra. Đúng rồi, mấy ngày nay xảy ra chuyện gì?” Cố Khuynh Thành cười cười, nhàn nhạt hỏi.

“Nga, đúng rồi. Tiểu thư, ngươi biết không? Ngay đêm ngươi tiến nhập mật địa, Tần gia bị diệt môn! Nô tỳ cảm thấy, nói không chừng tôn thượng đại nhân lo lắng ngươi nguy hiểm, cố ý loại trừ Tần gia.” Tương Tú phát huy trọn vẹn bản năng nữ sinh bát quái, đã có thể đến chính nàng đều không nghĩ tới, hạt bài như vậy, lại cũng có thể để cho nàng chọn trúng.

Lúc này, Xuân Oánh cũng nói: “Đúng vậy, tiểu thư. Nô tỳ cũng đoán là tôn thượng làm, dù sao tại đại lục này, có thể vô thanh vô tức giải quyết người Tần gia, cũng không có mấy người.”

“Ai nha, tôn thượng cũng thật là lợi hại, tiểu thư, ngươi thật có phúc khí.” Tương Tú mập mờ nhìn Cố Khuynh Thành.

Cả người Cố Khuynh Thành run lên, nhanh lên cắt đứt: “Được rồi được rồi, các ngươi đừng ở chỗ này nói bậy, nên làm gì thì mau làm đi, ta sẽ tự đi một chút.”

Dứt lời, Cố Khuynh Thành liền bước nhanh đi ra tiểu viện, bộ dáng kia phảng phất có con mãnh thú ở sau người truy nàng.

Thẳng đến bước nhanh đi ra đại môn Cố gia, Cố Khuynh Thành mới ngừng lại được, trên khuôn mặt nhỏ nhắn một mảnh nóng hổi.

Hai tiểu nha đầu náy lá gan càng lúc càng lớn, dám đùa bỡn nàng, nhìn nàng xử lý xong chuyện của mình, thế nào thu thập các nàng!

Cố Khuynh Thành lấy tay vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn đốt đỏ, lúc này mới đi đến nghiệp đoàn luyện khí sư.

Thế nhưng, dọc theo con đường này, tâm tư của nàng sớm bay xa.

Kỳ thực, nàng và Tương Tú, Xuân Oánh một dạng, cảm thấy đây hết thảy có thể là Mộ Quân Tà làm.

Dù sao Tần gia bị diệt môn, không phải là bất luận kẻ nào đều có thể làm được, mà giữa người nàng quen biết, chỉ có Mộ Quân Tà cùng Đế Thương Minh hai người, có thực lực này, chỉ bất quá, Đế Thương Minh hiện tại người bị nhốt ở Trung Châu đại lục, hiển nhiên chuyện này không thể nào là hắn làm.

Như vậy, cũng chỉ có thể là Mộ Quân Tà làm.

Mộ Quân Tà, hắn hiện tại lại ở đâu? Thế nào đến một tin tức cũng không có…

Cố Khuynh Thành kéo hòn đá nhỏ dưới chân, vừa đi vừa oán giận.

Thế nhưng, cúi đầu bước đi, hiển nhiên không phải là thói quen tốt, nàng lập tức bị báo ứng.

Đông…

Cố Khuynh Thành đụng vào ngực của một người, đau nàng nhíu mày, ôm cái trán bị đụng đến đau đớn, vừa định lên tiếng, sắc mặt lại bỗng nhiên biến đổi.

Khí tức của người này, quá quen thuộc!

Vội vã ngẩng đầu, Cố Khuynh Thành quả nhiên thấy được một khuôn mặt quen thuộc.

“Ngươi, ngươi đã trở về?” Cố Khuynh Thành mừng rỡ nhìn Mộ Quân Tà, ngay cả nói chuyện cũng ngay cả nói chuyện cũng nói lắp nho nhỏ, nàng hiện tại căn bản không chú ý.

Nhìn Mộ Quân Tà một bộ cẩm bào giáng tử sắc, tuấn mỹ vô song có thể so với yêu nghiệt trước mắt, Cố Khuynh Thành liền có loại cảm giác an lòng, trong đầu chợt hiện ra tin tức Tần gia bị diệt môn, nàng nắm chặt tay của Mộ Quân Tà, hỏi: “Ngày hôm nay ta vừa nghe nói sự tình của Tần gia, ngươi nói cho ta biết, chuyện này là có phải ngươi làm không?”

Mộ Quân Tà nhợt nhạt cười, không nói gì, thừa cơ ôm Cố Khuynh Thành trong lòng, xấu xa cười nói: “A Thất, ta vừa trở về, nang nhất định phải hỏi ta chuyện mất hứng như thế?”

Mất hứng? Đây là mất hứng sao?

Tần gia dầu gì cũng là đệ nhị đại thế gia, nói bị diệt liền bị diệt, nàng vẫn không thể hỏi một chút sao?

Trong lòng Cố Khuynh Thành mắng chửi, thế nhưng đồng thời lại có chút cảm giác ngọt, nhân tiện nói: “Vậy sao ngươi hiện tại xuất hiện? Lẽ nào, ngươi biết ngày hôm nay ta sẽ ra mật địa?”

“A Thất thật thông minh, khen thưởng một cái.” Nói, Mộ Quân Tà liền cúi đầu, trên môi Cố Khuynh Thành, lưu lại một nụ hôn chuồn chuồn lướt nước.

Lúc này Cố Khuynh Thành như bị muỗi chích, toàn bộ môi đều đã tê rần, mạnh đẩy Mộ Quân Tà ra, ho khan hai tiếng, “Uy uy uy, ngươi nói chuyện cứ nói, chớ động thủ động cước nha! Còn có, ta hỏi ngươi, thế nào ta vừa ra tới, ngươi liền được tin tức, lẽ nào ngươi theo ta?”

Mộ Quân Tà nhàn nhạt cười: “A Thất nàng thông minh như vậy, là muốn ta khen thưởng nàng nữa sao?”

“Chớ, đừng đừng!” Trên đường cái, nhiều người như vậy, hắn không biết xấu hổ, bản thân biết!

Cũng không biết là tác dụng trong lòng hay sự thực như vậy, Cố Khuynh Thành luôn cảm thấy có không ít người đang nhìn mình, nghĩ đến bản thân ban nãy cư nhiên trên đường cái, bị Mộ Quân Tà hôn, trên mặt của nàng thổi qua một trận đỏ ửng khả nghi.

“Đi mau a, còn ở chỗ này để làm chi!” Không ngại mất mặt sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.