Ở trong xe đang chạy trên đường lớn, vẫn là Lu Nhiên lái xe.
- Anh! Đi đâu đó ăn uống với em nha!
- Không! Cho anh về chung cư! Anh có chút mệt!
Lu Nhiên khó khăm lắm mới mở miệng nói với Hoàng Hiểu Đông, nhưng Hoàng Hiểu Đông đã liền từ chối, vì trong lòng Hoàng Hiểu Đông đang có chút không vui. Với Lu Nhiên, ngay cả Thanh Thị Tú lúc nãy gặp lại nhưng hai người lại nhìn nhau với ánh mắt khó hiểu.
- Đông! Anh có giận em không!
Lu Nhiên đã nhận thấy Hoàng Hiểu Đông đã không chút thích hợp, Hoàng Hiểu Đông đã lắc đầu, không mấy do dự trả lời:
- Giám đốc, nên dẫn anh người yêu nào hợp hơn đi cùng! Mình là nhân viên quản lý cảm thấy không được hợp!
- Anh về lại chung cư sao!
Lu Nhiên liền gật đầu, lại hỏi Hoàng Hiểu Đông, hắn không lắc đầu đã nói ngắn gọn:
- Về chung cư, mình hơi mệt! Nên muốn nghỉ!
- Gặp lại giám đốc sau!
Dừng ở chỗ chung cư cũ, Hoàng Hiểu Đông đã phẩy tay với Lu Nhiên nói nhẹ nhàng, mới đóng cửa xe lại đi lên căn hộ thuê ở đây.
Lu Nhiên cũng đã lái xe rời đi.
Lúc này, đang là giờ trưa, ánh nắng khá nóng, trời dần xuống chiều, cái nóng liền giảm bớt, đã có hơi mát hơn chút. Ở chung cư của Hoàng Hiểu Đông vẫn im lặng khi vẫn có tiếng động, vẫn có người ra vào các căn hộ thuê.
Gió mát vào buổi chiều, ở chung cư đã thấy Hoàng Hiểu Đông chạy xe ra, lại nói với mình: “dạo quanh công viên”. Công viên ở đây rất nhiều, nên hắn đã dạo quanh ở nhiều chỗ, đã ăn uống những món ăn ven đường, một mình Hoàng Hiểu Đông.
Điện thoại Hoàng Hiểu Đông lại reo, khi mà Hoàng Hiểu Đông đang ăn phở ở một tiệm ven đường gần công viên nhỏ, hơi chút ngạc nhiên khi điện thoại reo, đã lấy điện thoại ra, bắt máy với số quen “của Tú”, “alo”.